Ánh mắt không được mấy thân thiện nhìn vị Trưởng Lão này, đúng là không có mắt nhìn gì cả, chờ ta lên làm phu nhân Phong Chủ Thần Kiếm Phong rồi, nhất định phải để Hồng ca dạy dỗ ngươi một trận.
Hừ một tiếng, quay đầu sang một bên không để ý đến vị Trưởng Lão này nữa, chỉ như vậy mà cũng muốn ngăn cản mình, ngây thơ quá rồi.
Lơ đãng tiện tay xử lý trận pháp, răng rắc, trong nháy mắt trận pháp vốn hoàn hảo không chút tổn hại xuất hiện vết nứt.
“Mẹ kiếp!”
Thế là, tên Trưởng Lão này ngây ngẩn cả người, nhưng còn chưa đợi hắn ta hoàn hồn, trận pháp đã vỡ vụn.
Nhìn vẻ mặt hài lòng của Vương Thiết Thụ, Trưởng Lão này chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sớm đã nghe nói Đại Trưởng Lão Vương Thiết Thụ của Thiết Tượng cốc trời sinh thần lực, không ngờ lại thần đến như vậy.
Trái lại là Vương Thiết Thụ, tỏ vẻ vô tội nói.
“Ơ… sao trận pháp này dễ vỡ vậy chứ, ta chỉ khẽ chạm vào mà đã vỡ rồi, Hồng ca sẽ không trách ta chứ? Không được, ta muốn đích thân đi xin lỗi Hồng ca.”
Nói xong, Vương Thiết Thụ lập tức đi vào bên trong, mà bên cạnh, Trưởng Lão kia giật giật khóe miệng, mẹ nó ngươi còn có thể giả tạo hơn nữa được không?
Còn nữa, ngươi đi thì đi, cõng con Hắc Đỉnh Tiên Hạc kia làm gì? Trong hai người các ngươi rốt cuộc ai mới là tọa kỵ?
Nhưng mà trước mắt không phải lúc suy xét những điều này, trận pháp bị phá, Trưởng Lão lập tức liên lạc với Tông Chủ, đối mặt với Vương Thiết Thụ, hắn ta thật sự không có cách nào.
Vừa tiến vào động phủ, lông mày Vương Thiết Thụ đã nhíu lại, bởi vì không cảm giác được sự tồn tại của Hồng Tôn.
Quả nhiên, tìm khắp toàn bộ động phủ nhưng không tìm được Hồng Tôn.
“Hừ, dám lừa ta.”
Rời khỏi động phủ, trong mắt tràn đầy tức giận, muốn tìm Trưởng Lão kia tính sổ, nhưng lại nhìn thấy Tề Hùng.
Tất nhiên là quen biết, mà Tề Hùng nhìn thấy Vương Thiết Thụ cũng đau hết cả đầu, nhưng vẫn miễn cưỡng tươi cười nói.
“Sao Vương Trưởng Lão lại đến Thần Kiếm Phong vậy?”
Tất nhiên Tề Hùng biết chuyện liên quan đến Hồng Tôn và Vương Thiết Thụ, nhưng cũng không tiện nói gì, đây chỉ đơn giản là một lời khách sáo mà thôi.
Nhưng nào ngờ, nghe thấy lời này, Vương Thiết Thụ lại nhăn nhó, đứng yên tại chỗ, sắc mặt đỏ bừng, ấp úng hồi lâu không nói nên lời.
Hả???
Nhìn thấy dáng vẻ này của Vương Thiết Thụ, Tề Hùng nhíu mày, người đàn bà đanh đá này muốn làm gì? Vẻ mặt này khiến cho người ta không đoán ra được.
“Vương Trưởng Lão, ngươi đây là…”
Muốn lên tiếng hỏi thăm, nhưng vừa nói được phân nửa, một câu nói của Vương Thiết Thụ đã khiến Tề Hùng im bặt.
“Huynh trưởng, Hồng Bảo có rồi, lần này ngươi phải làm chủ cho bọn ta.”
???
Cái gì có rồi? Làm chủ cái gì?
Lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, nhưng nhìn dáng vẻ này của Vương Thiết Thụ, Tề Hùng dần dần hiểu ra rồi, tỏ vẻ không thể tin nổi nói.
“Ngươi và Hồng Tôn…”
“Ừm, cuối cùng ta và Hồng ca cũng có thể ở bên nhau.”
Vương Thiết Thụ nghĩ là Hồng Bảo mang thai, đây quả thật là tiến bộ trong tình cảm của nàng ta và Hồng Tôn, tọa kỵ đều đã mang thai, còn là giống loài như Tiểu Bạch, với tư cách là chủ nhân, ở cùng nhau cũng không quá đáng?
Đương nhiên, Vương Thiết Thụ cũng không biết chủ nhân của Tiểu Bạch là Diệp Trường Thanh, lúc trước Trần Mục không nói.
Nhưng Tề Hùng không biết những chuyện này, nghe nói như vậy, cả người hắn ta đều choáng váng.
Rốt cuộc hai người này ở bên nhau từ khi nào? Lại còn mang thai luôn rồi?
Không phải Hồng Tôn này không thích Vương Thiết Thụ à, sao già rồi lại như vậy, đây là càng già càng bớt kén chọn à?
Nhưng mà vẫn hơi không tin, dù sao Hồng Tôn có không đáng tin thế nào thì cũng không đến mức như vậy.
“Ngươi thật sự có rồi?”
“Huynh trưởng đáng ghét, không phải ta, là Hồng Bảo.”
“Hồng Bảo?”
“Ừm, đã hơn nửa tháng rồi đấy.”
“Hồng Bảo là ai?”
“Cạc…”
Lúc này Hồng Bảo kêu lên một tiếng, hai người quay đầu nhìn về phía Hắc Đỉnh Tiên Hạc ở bên cạnh Vương Thiết Thụ.
“Nó chính là Hồng Bảo?”
“Ừm.”
Nói hồi lâu, hóa ra là một con Hắc Đỉnh Tiên Hạc, khiến bản tọa hoảng sợ giật nảy mình.
“Cái này có liên quan gì đến Hồng Tôn sư đệ.”
Nhưng không đợi Tề Hùng lấy hơi, câu trả lời của Vương Thiết Thụ đã hoàn toàn khiến đáy lòng hắn ta nổ tung.
Chỉ nghe thấy Vương Thiết Thụ bất mãn nói ra.
“Huynh trưởng nói gì vậy, sao lại không liên quan đến Hồng ca, Hồng Bảo có thể mang thai, Hồng ca tốn rất nhiều công sức đấy.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ôi chao, huynh trưởng ngươi biết rõ rồi còn cố hỏi.”
Mẹ nó, sắc mặt Tề Hùng đen sì, trong đầu vang lên tiếng ông ông, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Vương Thiết Thụ, hắn ta thật sự không kìm nổi rồi.
Hồng Bảo, một con Hắc Đỉnh Tiên Hạc có tin vui, sau đó lại nói là bởi vì Hồng Tôn bỏ nhiều công sức?
Hồng Tôn, vi huynh ta cũng muốn biết, một con Hắc Đỉnh Tiên Hạc mang thai, ngươi bỏ ra công sức gì?
Nhưng mà chuyện này thật sự rất kinh hãi thế tục, Tề Hùng vẫn không dám tin tưởng.
“Vương Trưởng Lão…”
“Huynh trưởng gọi ta là Thiết Thụ là được rồi.”
“Khụ khụ khụ, ừm, Thiết Thụ, lời này cũng không thể nói bừa, ngươi phải biết Hồng Bảo này là linh thú, nó…”
“Linh thú làm sao, linh thú thì không thể được sao?”
Con mẹ nó, ngươi nghe xem mình đang nói cái gì đi, linh thú có thể hả?
Đột nhiên, Vương Thiết Thụ cũng hơi kích động, bước lên mấy bước, đi đến trước người Tề Hùng, từ trên cao nhìn xuống Tề Hùng, nói.
“Huynh trưởng, tình yêu của ta và Hồng ca đã trải qua thử thách, hơn nữa Hồng Bảo cũng kết tinh tình yêu của bọn ta, ta cảm thấy giờ đã đến lúc ta và Hồng ca tu thành chính quả rồi.”
“Huynh trưởng là đại sư huynh của Hồng ca, bởi cái gọi là ‘sư huynh như cha’, hôn sự của ta và Hồng ca, vẫn cần huynh trưởng quan tâm nhiều hơn.”
Nghe thấy lời này, khóe miệng Tề Hung co rút.
“Làm vậy không tốt lắm đâu, dù sao đây cũng là chuyện riêng của sư đệ.”
“Sao lại không tốt, huynh trưởng là sư huynh, tất nhiên nên quan tâm đến hôn sự của sư đệ, chẳng lẽ huynh trưởng nỡ lòng nhìn Hồng ca sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao?”
“Không phải là ta muốn đợi sư đệ trở về rồi lại nói sao.”
“Vậy Hồng ca đi nơi nào rồi?”
“Tạm thời có việc, ta phái hắn ta ra ngoài một chuyến.”
Tề Hùng tùy tiện lấy cái cớ lấp liếm cho qua, trong lòng đã thầm quyết định, từ nay về sau, hắn ta sẽ không dính vào chuyện liên quan đến Hồng Tôn và Vương Thiết Thụ nữa.
Không vì cái gì khác, hai người kia, không đúng, còn thêm một con hạc, thủ đoạn của ba tên này quá ngang tàng, hoàn toàn không nắm chắc được.
Nghĩ như vậy, Tề Hùng còn sâu xa liếc nhìn Hồng Bảo, trong lòng thầm mắng.
Hừ, đúng là nỗi sỉ nhục của Tiên Hạc trong Đạo Nhất tông ta.
Hồng Bảo xem mà không hiểu ra sao, có ý gì hả?
Khi khó khăn lắm Tề Hùng mới lừa được Vương Thiết Thụ trở về chủ phong, lại có một bóng người từ chân trời bay đến, còn chưa đáp xuống đã hô to.
“Đại ca, ta tới rồi, đại ca.”
Mẹ nó lại là ai nữa? Sao mỗi ngày Thần Kiếm Phong này đều lắm chuyện như vậy chứ?
Thoáng chốc, bóng người đáp xuống, nhìn thấy Tề Hùng và Vương Thiết Thụ, tùy tiện chào hỏi.
“Ồ, Tề Hùng Tông Chủ, Vương Đại Trưởng Lão, các ngươi cũng ở đây hả.”
“Các ngươi cứ trò chuyện, không cần để ý đến ta, ta đến tìm đại ca ta.”
Nói rồi bắt đầu quan sát xung quanh, thấy vậy, khóe miệng Tề Hùng co giật, nhưng vẫn không thể không lên tiếng, bởi vì người này chính là Tông Chủ Trần Vượng của Trận tông.
“Trần Tông Chủ, đại ca ngươi là ai?”
“Thanh Thạch a.”
Trần Vượng cũng không quay đầu lại nói, sau đó lại lẩm bẩm nói một câu.
“Ừm, động phủ của đại ca là tòa nào nhỉ? Chắc là tòa lớn nhất, dù sao đại ca có thể gia nhập Đạo Nhất tông, đó là may mắn của Đạo Nhất tông, chắc chắn là ở trong động phủ lớn nhất.”
Nói xong, lập tức đi đến động phủ của Hồng Tôn, Vương Thiết Thụ ở bên cạnh thấy vậy thì không để yên được nữa.
“Láo xược, ai cho ngươi đi vào động phủ của Hồng ca, cút ra cho ta.”