Thấy nhiều Mê Hồn Tán như vậy tất cả mọi người chỉ biết im lặng. Chẳng qua Hồng Tôn không cho bọn họ có cơ hội suy nghĩ:

“Còn đứng ngây ra đấy làm gì. Chia ra như vừa rồi đổi nơi khác tiếp tục. Bây giờ mới được ba mươi vạn nguyên liệu nấu ăn, ai ăn ai nhịn chứ.”

Sau đó, mọi người nhanh chóng đổi sang nơi khác, vẫn là thủ đoạn cũ, kết quả như trước, thu được rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.

“Kỳ quái, sao còn chưa có động tĩnh?”

Hồng Tôn cắt đứt liên hệ với Lục Du Du, lẩm bẩm một câu. Yêu Vương Thủy tộc Đông Hải này ngủ đông hết rồi hả? Sao không có chút động tĩnh gì.

“Sao rồi?”

Lúc này Thanh Thạch cũng tới hỏi.

“Vẫn không có động tĩnh gì.”

“Thế thì tiếp tục.”

“Còn tiếp tục?”

“To gan chết no, nhát gan chết đói. Sao nào, giờ ngươi sợ hả?”

“Đánh rắm, ta mà sợ?”

Vừa nói xong, hơn một vạn bình Mê Hồn Tán xuất hiện trước mặt mọi người. Lần này Thanh Thạch cũng không nhịn được nói:

“Ta hoài nghi ngươi không bình thường. Nào có ai mang theo ba vạn bình Mê Hồn Tán trên người.”

“Cút, đây là chỗ ta cướp được trên người Hoan Hỉ Phật Đà.”

“Hoang Hỉ Phật Đà? Tên ma tu thải âm bổ dương kia?”

“Đúng, năm đó ta trảm một tay hắn, cướp được không gian giới chỉ.”

Hồng Tôn giải thích, thế nhưng Thanh Thạch không tin. Tùy rằng Hoan Hỉ Phật Đà có thể làm ra chuyện này, nhưng Thanh Thạch không tin hắn sẽ mang theo ba vạn bình Mê Hồn Tán trên người.

“Không phải ngươi và Hoan Hỉ Phật Đà…”

“Cút, ta đường đường là chính nhân quân tử, há có thể làm bạn với ma tu.”

Hai người vừa đấu võ mồm, vừa tìm một chỗ khác ra tay ngay.

Tình hình thực tế hơi khác với dự tính, họ giết nhiều Thủy tộc như vậy thế nhưng không có lấy một con Yêu Vương Thủy tộc xuất hiện.

Tới cuối cùng, Mê Hồn Tán trên người Hồng Tôn dùng hết sạch, vì an toàn mọi người quay về doanh trại gần biển.

“Trường Thanh tiểu tử…”

Đám ngươi kính động đi vào viên tử, dồn dập đưa nhẫn không gian cho Diệp Trường Thanh. Hắn nhìn một hồi, choáng váng ngay lập tức:

“Đám Thủy tộc nâng cổ cho các ngươi chém sao?”

Từ Kiệt nghe vậy thì ôm vai Diệp Trường Thanh, cười nói: “Ai biết Thủy tộc làm gì rồi, không có lấy một con Yêu Vương xuất hiện, quả thực kỳ quái.”

Mọi người cũng thắc mắc vì sao Thủy tộc không có chút động tĩnh nào như thế.

Diệp Trường Thanh nhếch miệng, cảm thấy trí não Thủy tộc có vấn đề.

Không phải nói sau khi Yêu Tộc tu luyện, linh trí không khác nhân tộc à? Sao Thủy tộc này…

Chẳng qua bây giờ đã có nguyên liệu nấu ăn, mọi người cao hứng vô cùng.

Buổi tối, Diệp Trường Thanh làm một nồi ốc hương chua cay.

Hắn chọn những con ốc hương ngon nhất, rửa sạch, bỏ vào nồi, thêm nước, rượu, hành tây và vài lát gừng để khử tanh, luộc sơ qua rồi đổ ra.

Sau đó hắn lấy tỏi, hành, rau thơm, chanh, bỏ thêm ớt, xì dầu, nước mắm, giấm gạo, đường vừa đủ cho vào nước khuấy đều.

Cuối cùng hắn tưới nước sốt lên trên ốc hương đỏa đều là xong.

Đây cũng không phải món gì mới, công hiệu chủ yếu là tham tâm tĩnh thần, còn có thể tiêu trừ tâm ma.

Đến giờ ăn cơm, sau một hồi tranh đoạt đám, những tên đệ tử cướp được chỗ ăn như chết đói.

Còn những đệ tử không tranh được chỗ cũng không rời đi mà ở ngoài rướn cổ lên lộ ra vẻ mặt chờ mong.

“Sư huynh, đừng vứt vỏ ốc, ném cho ta đi.”

“Ngươi đừng mơ.”

Món ốc hương chua cay này là một trong những món được đám đệ tử yêu thích nhất. Bởi vì ngoài hương vị nó còn có thể giữ được lâu.

Ăn xong thân ốc, có thể giữ lại vỏ ốc, chờ bao giờ thèm lấy ra liếm một cái cũng thỏa mãn vô cùng.

Vì vậy, đám đệ tử ăn xong thịt ốc, đều cẩn thận cất vỏ ốc vào trong nhẫn không gian bản thân.

Một bữa cơm kết thúc, trên sàn nhà bếp không có lấy một hạt bụi.

Cơm nước no nê, mọi người ngồi ngay trong nhà bếp nói chuyện, thỉnh thoảng lại loi vỏ ốc ra liếm một cái.

Lúc mọi người đang nói chuyện, thì đám Hồng Tôn, Thanh Thạch, Triệu Chính Bình đang tụm lại một chỗ bàn tán cái gì.

“Lão tửu quỷ, ngươi có thấy hôm nay kỳ lạ không?”

“Có chút bất thường.”

Họ làm ra động tĩnh lớn như vậy, Yêu Vương thủy tộc vẫn không xuất hiện. Từ Kiệt cũng chen vào: “Sư phụ, liệu có phải Thủy tộc xảy ra chuyện không?”

“Có thể.”

Hồng Tôn gật đầu, ánh mắt mọi người chạm vào nhau ở trên không trung, không ai nói tiếng nào nhưng ý tứ thì ai cũng hiểu rõ.

Trước mắt xem ra, có khả năng Thủy tộc đã xảy ra chuyện, một là đám Yêu Vương Thủy tộc không ở, hai là không thể thoát thân.

Dù là phương án nào thì cũng mang ý nghĩa hiện giờ Thủy tộc không rảnh bận tâm bọn hắn.

Nếu vậy sự việc sẽ đơn giản hơn nhiều, Thủy tộc các ngươi xảy ra chuyện, vậy Thần Kiếm Phong chúng ta tới “đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi” là hợp lý quá rồi.

“Thừa dịp ngươi bệnh lấy mạng của ngươi, sư phụ có muộn làm một vố lớn nữa không?”

Từ Kiệt cười nói, Hồng Tôn cũng nhếch miệng cười theo.

“Ha ha, tiểu tử không tệ, giống hệt ý nghĩ vi sư. Chẳng qua để đảm bảo đạt được mục đính chúng ta cũng không thể chủ quan, thử trước một lần rồi tính tiếp.”

Diệp Trương Thanh đang ôm bình trà cách đó không xa thấy đám người kia xúm lại thì dùng ngón chân nghĩ cũng biết Thủy tộc sắp xui xẻo rồi.

Quả nhiên, vào ban đêm, đám người Hồng Tôn lại lặng lẽ ra khỏi trận phát đi vào Đông Hải.

“Không có Mê Hồn Tán có ổn không?”

“Yên tâm, chúng ta chỉ thăm dò một chút xem Yêu Vương Thủy tộc có tới được hay không.”

“Các ngươi chú ý bốn phía ta và Thanh Thạch ra tay. Một khi có Yêu Vương xuất hiện lập tức rút lui.”

“Vâng.”

Lần này mục đích đám bọn họ tới đây là thăm dò. Mấy người Triệu Chính Bình tản ra bốn phía, mỗi người cầm một cái trận bàn trong tay. Còn Thanh Thạch và Hồng Tôn thì nghênh ngang xông vào Đông Hải, bắt đầu đồ sát hàng loạt.

Khoảng chừng nửa canh giờ sau, mọi người quay trở lại doanh trại gần biển.

Đêm khuya, nhà bếp phía sau, thỉnh thoảng có tiếng cường khằng khặc truyền ra.

“Quả nhiên giống với sư phụ đoán, Thủy tộc gặp chuyện rồi, những Yêu Vương kia không còn nữa.”

“Khà khà, nếu như Yêu Vương Thủy tộc không ở đây, chẳng phải Đông Hải này…”

“Này, Tam sư đệ nói gì vậy, chúng ta đây là trảm yêu trừ ma, bảo vệ nhân tộc, thi hành đại nghĩa.”

“Đa tạ Đại sư huynh dạy bảo. Vậy bao giờ chúng ta ra tay?”

“Sáng mai.”

“Lần này nên nói thế nào?”

“Không cần phải nói, xông ra là giết. Chẳng qua vẫn phải chuẩn bị một chút, mỗi một phương hướng đều phải có người canh chừng.”

“Ngươi nói những Yêu Vương này đi hết, để lại một bầy nguyên liệu nấu ăn trước mắt chúng ta là có ý gì?”

“Có ý gì được chứ? Cảm tạ thiên nhiên ban tặng thôi.”

“Đúng vậy, đây là đồ ăn quý giá mà trời đất cho chúng ta, chúng ta phải mang lòng biết ơn.”

“Lần này phải kiếm đủ thức ăn cho một năm.”

“Ha ha…”

“Ha ha…”

Diệp Trường Thanh nghe hết lời nói của họ, môi hắn giật nhẹ, hắn rất muốn đi hỏi lão Long Vương thống lĩnh Thủy tộc Đông Hải kia, xem lão nghĩ gì.

Biết rõ Thần Kiếm Phong ở ngay cạnh, còn dám dẫn hết Yêu Vương rời đi.

Đây khác nào mỡ dâng miệng mèo, mọi người có thể nhịn mới là lạ đấy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play