Phạm vi bao phủ của đại trận gần biển là toàn bộ bờ biển, kéo dài hàng triệu dặm, khoảng cách cực kỳ dài.
Nếu Thủy tộc muốn phá giải trận pháp, đương nhiên họ không ngu xuẩn đến mức ra tay với doanh trại gần biển.
Mà Hải Tây Thành tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất cho Thủy tộc, thứ nhất là vị trí, cho dù bị cường giả của Đạo Nhất Tông hay nhân tộc phát hiện trong quá trình phá giải trận pháp, thì họ cũng không có khả năng đến ngay được.
Thứ hai, chỉ cần hạ được Hải Tây Thành, Thủy tộc có thể tấn công cũng như phòng thủ, đây là điểm tựa vô cùng quan trọng.
Việc này đã sớm được lên kế hoạch, hiện tại mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, nhiều nhất là trong vòng mười ngày, Thủy tộc sẽ có thể phá vỡ đại trận gần biển, tiến vào giết chết Đông Châu.
Vì vậy, lão Long Vương gần như đã dẫn tất cả cường giả của thủy tộc Đông Hải đến Hải Tây Thành.
Lần này hắn tràn đầy tự tin và thề sẽ đánh cho nhân tộc Đông Châu không kịp trở tay.
Thủy tộc hùng hổ rời đi, mặc dù trước đó xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, mất đi ba mươi vạn nhân tài trẻ tuổi, nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng đến khí thế của bọn họ.
Trong vùng biển bao la, trên mặt biển và dưới đáy biển đều dày đặc bóng dáng của cường giả thủy tộc.
Mà lão Long Vương lại là người dẫn đầu, hắn hóa thành bản thể, đó là một con Giao Long cực lớn màu đen, có thể hô mưa gọi gió, vô cùng bá đạo.
Tất cả các cường giả thủy tộc đều tin chắc rằng trận chiến này là trận chiến trỗi dậy của thủy tộc bọn họ.
Thế nhưng, trên đời này có rất nhiều chuyện đôi khi thật trùng hợp, trong khi nhiều cường giả Thủy tộc rời đi không bao lâu, một đội mấy trăm người từ trong doanh trại gần biển âm thầm lén lút lẻn ra ngoài.
Không cần phải nói, nhóm người này đều là đệ tử của Thần Kiếm Phong.
Nhìn Đông Hải trước mặt, Hồng Tôn hít một hơi thật sâu, đây là mùi của biển cả.
“Bắt đầu, nhớ kỹ lời ta từng nói, không được sơ ý.”
“Vâng.”
Dưới mệnh lệnh của Hồng Tôn, tất cả các đệ tử nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ của mình, Vương Dao và Lục Du Du biến mất tại chỗ trong nháy mắt, trong khi các đệ tử khác lần lượt lấy ra Mê Hồn Tán đã được phân phát sẵn rồi bắt đầu đổ chúng vào nước biển.
“Khoảng cách không nên cách nhau quá xa, nếu không thuốc sẽ bị nước biển pha loãng quá trở nên vô tác dụng.”
“Mọi người nên cách nhau một trăm mét.”
“Đã hiểu rồi đại sư huynh.”
Mê Hồn Tán không màu và không mùi nhanh chóng được đổ ra biển.
Đồng thời, dưới mặt biển, có những thủy tộc trẻ tuổi vì tu vi không đủ hoặc vì nguyên nhân khác bị bỏ lại không thể cùng đến Hải Tây thành.
Tuy nhiên, như vậy cũng không cản trở được sự phấn khích của chúng, lúc này chúng đang tụ tập thành nhóm hai nhóm ba người trò chuyện sôi nổi.
“Lần này Long Vương nhất định sẽ dẫn chúng ta tiến vào Đông Châu.”
“Đó là đương nhiên, lần này thủy tộc chúng ta sẽ phát huy hết khả năng của mình, đám nhân tộc kia làm sao có thể chống đỡ nổi?”
“Nhưng mà ta nghe nói Đạo Nhất tông của nhân tộc có thực lực rất lợi hại, không thua gì Thủy tộc Đông Hải chúng ta.”
“À, đó chỉ là do đám nhân tộc khoác lác mà thôi, Đạo Nhất Tông thì tính là gì? Nếu để ta gặp bọn chúng, ta sẽ tự tay giết chết mấy tên đệ tử Đạo Nhất tông, nếm thử mùi vị kiêu ngạo của nhân tộc.”
“Nói đúng lắm, nghe nói mùi vị nhân tài nhân tộc thơm ngon lắm, không biết có thật hay không, ta cũng chưa từng nếm qua.”
“Yên tâm đi, chờ thủy tộc chúng ta công phá đại trận gần biển, tiến vào Đông Châu, toàn bộ nhân tộc Đông Châu đều sẽ bị ta và ngươi ăn sạch. Sau đó chúng ta có thể nuôi nhốt bọn chúng, muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó.”
“Ha ha, như vậy thì quá tốt rồi. Nuôi nhốt bọn chúng giống như nuôi nhốt trâu bò gia súc. nhân tộc yếu ớt chỉ đáng làm thức ăn.”
Mọi người đã bắt đầu ảo tưởng về cảnh thủy tộc tấn công vào Đông Châu.
Chúng tự tin như vậy không phải là không có cơ sở.
Thứ nhất, hành động lần này không chỉ có thủy tộc Đông Hải, mà còn có các bộ tộc Yêu tộc lớn ở Đông Châu, chẳng hạn như Hổ Lĩnh, Viên Sơn và các bộ tộc yêu tộc có thế lực mạnh mẽ khác cũng tham gia vào kế hoạch lần này.
Có thể nói, lần hành động được rất nhiều yêu tộc ở Đông Châu cùng nhau lên kế hoạch.
Trước mắt nhân tộc còn chưa có sự phòng bị, đợi đám người Long Vương phá giải trận pháp tiến vào Đông Châu, nhân tộc nhất định sẽ trở tay không kịp, cộng thêm sự tham chiến của thủy tộc, cơ hội chiến thắng cực kỳ lớn.
Trong khi những thủy tộc trẻ tuổi này nói chuyện, bất tri bất giác mỗi người trong số họ đều cảm thấy vô lực.
“Kỳ quái, sao ta lại cảm thấy mệt mỏi như vậy?”
“Ta cũng vậy, tay chân đều không có lực.”
“Chuyện gì thế này?”
“Không tốt”
Hắn nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng đã quá muộn, một nhóm đệ tử nội môn từ Thần Kiếm Phong đã lao xuống đáy biển đến giết họ.
“Giết!”
“Phong Chủ nói rồi, tốc độ phải nhanh, ra tay phải tàn nhẫn.”
“Tay chân nhanh gọn một chút, không gian giới chỉ đã chuẩn bị xong chưa? Giết xong bọn chúng lập tức bỏ vào đó.”
Một loạt tiếng hô chém giết nổ ra, sau đó là vô số kiếm quang giáng xuống, tất cả thủy tộc đều bị chặt đầu trước khi kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Hiện tại Thần Kiếm Phong sớm đã nắm chắc trong tay chuyện giết chết đám thủy tộc rồi.
Các loài thủy tộc khác nhau nên giết thế nào, đâm vào đâu, ai nấy cũng đều được huấn luyện thuần thục, đặc biệt là những đệ tử nội môn như bọn họ.
Sau khi kết thúc đợt tấn công đầu tiên, các thủy tộc còn lại mới hoàn hồn trở lại, chúng nhìn các đệ tử Thần Kiếm Phong như thể đang nhìn thấy yêu ma.
“Nhân tộc?”
“Đệ tử Thần Kiếm phong?”
“Tại sao nhân tộc lại xuất hiện ở Đông Hải?”
“Mẹ kiếp, chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra cái gì sao?”
“Đừng nói nữa, chạy trước đi.”
Một số Thủy tộc muốn trốn thoát, nhưng lại bị trúng Mê Hồn Tán nên không còn chút sức lực nào.
Đây là loại mê dược còn mạnh hơn so với Thiên Ma Tán, giá cả cũng gấp trăm lần Thiên Ma Tán, hiệu quả phát huy tuyệt đối, hiện tại những thủy tộc này đều như cừu non chờ bị làm thịt, bọn chúng căn bản không có sức phản kháng nào.
Hồng Tôn và Thanh Thạch cũng ra tay cùng với tất cả các đệ tử, chỉ thấy mọi người giơ kiếm lên và thả xuống, sau đó trực tiếp đưa vào trong không gian giới chỉ, tốc độ nhanh đến mức chói cả mắt.
“Tất cả nhanh lên cho ta, đừng lãng phí thời gian.”
“Ngươi đang mải nghệ sao? Một nhát kiếm là xong. Ngươi múa qua múa lại để làm gì hả?”
Thời gian không còn nhiều, dù sao cũng không biết Yêu vương của Thủy tộc khi nào sẽ trở về viện trợ.
Đúng lúc nhìn thấy một đệ tử vung kiếm làm bay đất cát tứ tung, Hồng Tôn liền đạp hắn một phát.
Thích biểu diễn lắm hả? Ngươi ở đây múa kiếm làm cái quái gì?
Lại là một cuộc đơn phương thảm sát, không lâu sau, tất cả các thủy tộc ở nơi này đều bị giết sạch.
“Kỳ quái, tại sao vẫn chưa thấy tin tức của Vương Dao và Lục Du Du?”
Lúc này Hồng Tôn cảm thấy kỳ quái, theo lý mà nói, những Yêu Vương của Thủy tộc kia hẳn là sớm đã chú ý tới động tĩnh ở đây, vì sao vẫn không tới viện trợ?
Hồng Tôn mãi vẫn không nhận được tin tức của Vương Dao và Lục Du Du, trong lòng có chút lo lắng nên chủ động liên lạc với hai người họ.
“Thế nào rồi?”
“Sư phụ, không có bất cứ động tĩnh gì, trận pháp cũng không có phản ứng gì.”
Không có phản ứng gì ư? Nghe Lục Du Du trả lời, Hồng Tôn có chút khó hiểu, chẳng lẽ Thủy tộc có mức độ cảnh giác thấp như vậy sao? Đã bị giết hết hai ba chục vạn người mà vẫn không có động tĩnh gì?
Chẳng lẽ không phát giác được gì thật sao? Nghĩ đến đây, Hồng Tôn dần dần híp mắt lại, khóe miệng nở nụ cười, hô to với mọi người.
“Đổi chỗ khác rồi đánh tiếp.”
“Ngươi vẫn còn Mê Hồn Tán chứ?”
Hắn vung tay lên, lại thêm mấy chục ngàn bình Mê Hồn Tán xuất hiện trước mặt mọi người, Thanh Thạch sững sờ, lão già này thật sự có vấn đề, ngươi lấy nhiều Mê Hồn Tán như vậy làm gì?