Các ngươi còn muốn đi chăm sóc vườn thuốc? Nói đùa gì đó, Hắc Thiết Mộc đã không chịu nổi các ngươi, huống chi những linh dược mọc trong vườn thuốc kia.
Ngay khi gã Chấp Sự lắc đầu như trống bỏi thì có ngay một gã Chấp Sự khác của Bách Thảo Phong đi tới ngoài cửa.
“Lão Trần, chỗ ta không đủ người, có mấy vườn thuốc không ai chăm sóc, Tạp Sự Đường ngươi qua giúp chút đi.”
Mẹ nó, Trần Chấp Sự nghe xong lời này thì trợn trắng mắt.
Hắn giật nhẹ khóe miệng nhìn Chấp Sự đại diện cho Bách Thảo Phong tươi cười đi vào. Tên này thật biết chọn thời gian. Hắn quay đầu nhìn lại thì quả nhiên đám ngươi Chung Linh đã nở nụ cười ngọt ngào.
Tiêu thật rồi, Trần Chấp Sự thầm kêu không ổn. Thế nhưng gã Chấp Sự của Bách Thảo Phong còn chưa nhận ra nguy hiểm, hắn nhìn thoáng qua đám người Chung Linh cười nói.
“Ồ, Tạp Sự Đường các ngươi lúc nào cũng nhiều người như vậy, khá lắm lão Trần.”
“Ha ha, ta còn có chút việc, nếu không ngươi cứ về trước, lát nữa trò chuyện sau?”
Trần Chấp Sự nhếch mép nháy mắt ra hiệu, ám chỉ rõ ràng. Thế nhưng Chấp Sự Bách Thảo Phong không nhìn ra được, vừa thấy hắn nói vậy thì đã nôn nóng lên.
“Đừng mà, mấy vườn thuốc của ta thiếu người lắm rồi. Tạp Sự Đường các ngươi phải nghĩ cách cử mấy đệ tử tạp dịch qua giúp ta.”
Trần Chấp Sự thấy vậy thì câm nín hoàn toàn. Đây gọi là gì nhỉ? Đúng là lòng tốt thì không khuyên nổi kẻ cứng đầu, ta thấy ngươi không cần mấy vườn thuốc nãy nữa rồi.
Một giây sau, Trần Chấp Sự còn chưa trả lời thì Chung Linh đã lên tiếng:
“Chấp Sự đại nhân cần người chăm sóc vườn thuốc sao?”
“Đúng vậy. Mà ngươi là…”
“Ta là tam đệ tử của Ngọc Nữ Phong, Chung Linh.”
“A, hóa ra là đệ tử của Bách Hoa tiên tử. Sao ngươi lại tới Tạp Sự Đường làm gì?”
Đệ tử thân truyền có bắn đại bác cũng không rơi được xuống Tạp Sự Đường. Dù sao đây là lần đầu hắn nhìn thấy đệ tử thân truyền ở Tạp Sự Đường.
Chung Linh nghe vậy thì nở nụ cười ngọt ngào, mặt không đỏ tim không đập nói:
“Gần đây Tạp Sự Đường thiếu Hắc Thiết Mộc cho nên Trần Chấp Sự nhờ chúng ta giúp đỡ.”
“Không phải, ta không…”
Trần Chấp Sự nghe nàng nói vậy thì choáng váng. Sao ngươi có thể trợn mắt nói dối như thế, ta nhờ các ngươi giúp đỡ lúc nào? Ta chỉ cầu các ngươi đừng tới nữa có được hay không?
Chẳng qua, hắn vừa mới mở miệng thì phát hiện vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào bản thân.
Trần Chấp Sự đưa mắt đảo quanh thì phát hiện rất nhiều đệ tử Ngọc Nữ Phong đang nở nụ cười ngọt ngào.
Thế nhưng ý tứ cảnh cáo trong ánh mắt họ nhìn ông thì rõ rành rành ra đấy.
“Không gì cơ?”
Lúc này, Chấp Sự Bách Thảo Phong cũng tò mò hỏi. Trần Chấp Sự nghe vậy thì chỉ có thể cười ngượng ngùng, dưới cái nhìn hiền hòa của đệ tử Ngọc Nữ Phong hắn chỉ có thể nói:
“Không có gì, ta chỉ muốn cảm ơn đám nha đầu Chung Linh này, nếu không nhờ các nàng thì ta còn chưa biết nên làm gì nữa.”
Hắn nói xong, đám đệ tử Ngọc Nữ Phong hài lòng gật đầu. Còn Trần Chấp Sự thì chỉ có thể niệm một câu “A Di Đà Phật” trong lòng. Huynh đệ, ngươi đừng trách ta, ta cũng hết cách rồi. Hơn nữa cũng do ngươi tự dâng tận cửa cho các nàng.
Có Trần Chấp Sự phối hợp, chuyện phía sau trở lên đơn giản nhiều.
“Vừa lúc chúng ta không có việc gì, hay là để chúng ta tới giúp Chấp Sự chăm sóc vườn thuốc.”
“Chuyện này…”
Nếu để một đám đệ tử thân truyền, đệ tử nội môn đi chăm sóc vườn thuốc thì quả thật lãng phí nhân tài. Chấp Sự Bách Thảo Phong do dự. Chung Linh thấy thế thì nói tiếp:
“Chủ yếu do chúng ta không có việc gì. Hơn nữa công việc chăm sóc vườn thuốc thì nữ nhân vốn cẩn thận hơn nam nhân.”
Nàng nói cũng có đạo lý, nhưng mà…
“Công việc chăm sóc vườn thuốc này rất buồn tẻ, hơn nữa điểm tông môn cũng không nhiều, một ngày chỉ được một điểm tông môn. Kể cả cộng thêm các việc lặt vặt khác như hái dược liệu, bắt sâu, làm cỏ thì cũng không được bao nhiêu. Nếu giao cho các ngươi thì lão phu cũng thấy hổ thẹn.”
Gã Chấp Sự đã nói thẳng ra, nhưng hiển nhiên đám người Chung Linh không quan tâm mấy.
“Chấp Sự khách khí, chúng ta cùng là đồng môn, tính toán chút điểm tông môn làm gì, chủ yếu giúp đỡ lẫn nhau là chính.”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng nàng đã âm thầm tính toán lợi nhuận rồi.
Mỗi ngày chỉ có một điểm tông môn cố định không vào mắt nàng thật, trọng tâm vẫn phải chú ý vào các việc bắt sâu, làm cỏ, hái dược liệu.
Mười con linh trùng một điểm tông môn, một trăm gốc cỏ dại một điểm tông môn, còn hái dược liệu thì phải dựa vào phẩm cấp, chẳng qua thấp nhất cũng là một điểm tông môn một cây.
Nếu như trong vườn thuốc có rất nhiều linh trùng thì sao? Ví dụ như khoảng hai, ba trăm nghìn con, vậy có phải các nàng phát tài rồi không?
Kết quả không ra ngoài dự đoán, dưới lời lẽ đầy thuyết phục của Chung Linh, gã Chấp Sự này vui vẻ hớn hở đồng ý với các nàng. Cuối cùng, tới lúc rời đi hắn còn cảm thấy bản thân may mắn cực kỳ, có thể để cho một đám đệ tử nội môn, đệ tử thân truyền tới chăm sóc vườn thuốc của mình.
“Vậy ta cảm ơn trước. Vườn thuốc ở ngay trong thung lũng của Bách Thảo Phong, giữa trưa chư vị đến thẳng đó là được.”
“Vâng, Chấp Sự yên tâm, vườn thuốc giao cho chúng ta sẽ không có chút sơ sảy nào.”
“Giao cho các ngươi là ta yên tâm rồi. Vậy ta cáo từ trước.”
“Chấp Sự đi đường cần thận.”
Đưa tiễn Chấp Sự Bách Thảo Phong đi rồi cả đám đệ tử Ngọc Nữ Phong mừng rỡ ra mặt, ánh mắt họ nhìn về phía Chung Linh cũng càng thêm kính nể.
“Tam sư tỷ lợi hại.”
“Đúng vậy, ngay cả việc như vậy cũng có thể dành được.”
“Không hổ là tam sư tỷ.”
Chung Linh được mọi người tán dương thì khẽ cười:
“Việc nhỏ mà thôi, kế tiếp chư vị sư muội đã biết nên làm gì rồi chứ?”
“Ý của tam sư tỷ là?”
“Xem các ngươi này, việc chăm sóc vườn thuốc chỉ có một điểm tôn môn một ngày không đáng nhắc tới. Quan trọng nhất vẫn là bắt sâu làm cỏ.”
“Mười con linh trùng một điểm tông môn, chúng ta như vậy…. như vậy… sau đó… hiểu chưa?… khà khà…”
Cả đám đệ tử Ngọc Nữ Phong vây lại với nhau, châu đầu ghé tai. Tiếng cười của các nàng càng ngày càng quái dị.
Sau khi Chung Linh nói xong, trong mắt đám đệ tử tỏa ra tia sáng hưng phấn, thậm chí còn có người dựng thẳng ngón cái.
“Tam sư tỷ tài giỏi.”
“Đám người Thần Kiếm Phong kia suốt ngày nói tam sư huynh Từ Kiệt bọn hắn đa mưu túc trí. Thế nhưng theo ta thấy, tam sư tỷ chúng ta cũng không kém cạnh.”
“Đúng vậy, Thần Kiếm Phong có Từ sư huynh, chúng ta cũng có Chung sư tỷ, sau này nhất định có thể đánh bại Thần Kiếm Phong.”
“Tam sư tỷ muôn năm.”
“Tam sư tỷ muôn năm.”
Đám đệ tử hưng phấn hô to, đột nhiên lúc này bên tai họ truyền tới giọng nói âm u của Trần Chấp Sự:
“Ta nói này, lúc các ngươi bàn chuyện này có thể để ý xung quanh một chút không? Ta vẫn đang lù lù ở đây đấy.”
Trời mới biết hắn vừa nghe được cái gì, những thiết nữ này coi hắn là không khí sao?
Bọn họ dám quanh minh chính đại, công khai ngay trước mặt hắn nói ra toàn bộ kế hoạch.
Trần Chấp Sự vừa nghe qua kế hoạch của Chung Linh đã cảm thấy toàn thân tê liệt, còn có thể làm như vậy thật sao?
Trong nhất thời, hắn vô cùng cảm ơn Ngọc Nữ Phong hạ thủ lưu tình với Tạp Sự Đường bọn hắn.
Nhưng bí mật như vậy là thứ hắn có thể nghe sao? Hơn nữa hiện giờ họ còn đang nói cái gì mà tam sư huynh Thần Kiếm Phong, tam sư tỷ Ngọc Nữ Phong là có ý gì.
Chẳng nhẽ tất cả đều xếp số ba?
Chung Linh và đám đệ tử Ngọc Nữ Phong nghe được lời của Trần Chấp Sự thì cùng đưa ánh mắt tới chỗ hắn, nở nụ cười ngọt ngào:
“Chúng ta tin tưởng Chấp Sự đại nhân sẽ không nói chuyện vừa rồi ra ngoài, có phải không?”