Nhiên Huyết Đan chỉ là đan dược nhị phẩm, phẩm cấp không cao, nhưng đối với yêu mã mà nói, hiệu quả tuyệt đối là khỏi phải bàn.
Sau khi yêu mã ăn được Nhiên Huyết Đan, móng chân kia quả thực sắp mài ra tia lửa, toàn bộ thân ngựa phấn khởi đến cực điểm.
Nhưng hiệu quả như vậy, hiển nhiên không được quá lâu, một canh giờ sau, khi dược hiệu yếu bớt, một cỗ mệt mỏi khó có thể nói thành lời tràn về toàn thân.
Phốc một tiếng, hung hăng ngã xuống đất, trong miệng phun ra bọt trắng.
Đối với việc này, đệ tử Ngọc Nữ Phong một bộ dáng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhảy xuống lưng ngựa, cũng không bị ngã, sau đó cười khanh khách đi tới trước mặt yêu mã.
“Nhanh như vậy đã không được rồi sao? Không sao đâu, ta sẽ giúp ngươi điều trị. ”
Lập tức lấy ra hồi linh đan, cũng là nhị phẩm đan dược, tác dụng chủ yếu là khôi phục linh lực cùng thể lực.
Đồng thời, vì nắm chặt thời gian, đệ tử Ngọc Nữ Phong đệ tử còn dùng linh lực của bản thân, trợ giúp yêu mã hấp thu dược hiệu, trước sau cũng chỉ qua một khắc đồng hồ, sức ngựa đã khôi phục hơn phân nửa.
Nhìn yêu mã có thể đứng dậy lần nữa, đệ tử Ngọc Nữ Phong lại tươi cười lấy ra một viên Nhiên Huyết Đan.
Nhìn thấy đan dược màu đỏ như máu, yêu mã trong nháy mắt lộ ra biểu tình hoảng sợ.
Hí kêu không ngừng lui về phía sau, hai mắt nhìn về phía đệ tử Ngọc Nữ Phong cũng tràn đầy sợ hãi, những nữ nhân này đều là ma quỷ đúng không?
Nhưng mà tất cả những thứ này cũng không có tác dụng gì, nụ cười ngọt ngào không giảm, tiến lên bóp chặt miệng ngựa, ôn nhu nói.
“Ngoan, ăn vào sẽ có khí lực, thời gian gấp gáp nhiệm vụ nặng nề, ủy khuất ngươi một chút.”
Nói xong, Nhiên Huyết Đan đã vào bụng, sau đó, cảm giác quen thuộc kia lại trở lại, lực lượng vô cùng vô tận lần nữa trải rộng toàn thân, đệ tử Ngọc Nữ Phong kẹp bụng ngựa, yêu mã trong nháy mắt xông ra ngoài.
Tốc độ không giảm chút nào, nhưng không biết vì cái gì, khóe mắt lại ướt át.
Không phải người, thật sự không phải là người mà, sao có thể đối đãi với yêu mã như vậy?
Đám yêu mã cảm nhận được cái gì gọi là địa ngục chân chính, đừng nhìn những đệ tử Ngọc Nữ Phong này, một đám nhìn qua hiền lành vô hại, nhưng nội tâm kia, thật sự là quá con mẹ nó hắc ám.
So với những người khi trước còn ác độc hơn, thật sự là không coi yêu mã như ngựa? Đây là dồn bọn nó vào chỗ chết.
Mà trong tông môn, sáng sớm hôm sau, Chung Linh mang theo một đám đệ tử, tiếp tục đi tới Tạp Sự Đường, qua một ngày lại là hơn mười vạn gốc Hắc Thiết Mộc bị đốn đi.
“Thật sự là quá lợi hại mà.”
“Đã có hơn ba mươi vạn gốc Hắc Thiết Mộc rồi đúng không?”
“Ừm, hàng tồn kho lần này hoàn toàn đủ rồi.”
Nghiệm thu xong xuôi, mấy tên Chấp Sự Tạp Sự Đường tán gẫu, có thể nhìn ra được, tâm tình của mấy người đều không tệ, dù sao Ngọc Nữ Phong thật sự giúp đỡ bọn họ rất nhiều a.
Ngày thứ ba, vẫn là chạng vạng nghiệm thu, nhưng ngày hôm đó, sắc mặt các Chấp Sự có chút thay đổi.
“Hơn sáu mươi vạn rồi chứ?”
“Ừm, có rồi.”
“Không sai biệt lắm, đã đủ dùng rất lâu rồi.”
Ngày thứ tư, các Chấp Sự không nói nên lời.
“Sợ là không thể tiếp tục đốn nữa.”
“Ta cũng cảm thấy vậy.”
Ngày thứ năm, các Chấp Sự có chút phát điên.
“Dừng lại, thật sự dừng lại đi mà, không thể tiếp tục nữa.”
“Đúng vậy, lúc này mới qua mấy ngày a, hơn trăm vạn gốc Hắc Thiết Mộc.”
Ngày thứ sáu, các Chấp Sự hoàn toàn không thể chịu đựng được.
“Mẹ kiệp, thật không thể chặt nữa, mấy ngọn núi phía sau sắp bị vét sạch rồi.”
“Khố phòng cũng không chứa được nữa, hai trăm vạn gốc Hắc Thiết Mộc, đống này phải dùng đến khi nào đây.”
“Hiện tại còn nói cái gì mà tồn kho nữa, mẹ nó mấy ngọn núi đều đã bị đốn trụi, Đường Chủ không róc xương róc thịt chúng ta mới là lạ.”
Nhìn phía sau núi đã trơ trụi, rừng Hắc Thiết Mộc từng kéo dài không nhìn thấy điểm cuối, vậy mà đã có mấy chục ngọn núi bị đốn hạ trụi lủi.
Tuy rằng còn có một vài ngọn núi không có bị chặt, nhưng cứ theo tốc độ này, đó cũng chỉ là chuyện mấy ngày nữa thôi.
Tâm tình của chúng Chấp Sự, quả thực giống như là ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.
Từ lúc ban đầu cảm kích hưng phấn, đến bây giờ hoảng sợ vạn phần, hết thảy đều phát sinh quá mức đột ngột.
Vốn tưởng rằng đệ tử Ngọc Nữ Phong đã giúp mình một việc rất lớn, nhưng ai ngờ, ngắn ngủi vài ngày đã biến thành như vậy.
Đến ngày thứ bảy, Chung Linh cùng một đám Ngọc Nữ Phong đệ tử vẫn đến Tạp Sự Đường đăng ký vào sáng sớm.
Nhìn thấy các nàng, lúc này đây chúng Chấp Sự không còn tươi cười như ngày xưa nữa, mà là một đám lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Chấp Sự, làm phiền đăng ký, vẫn là chặt cây.”
Nghe nói lời này của Chung Linh, Chấp Sự phụ trách đăng ký thiếu chút nữa khóc ra tiếng, lúc này nói.
“Không còn, không còn cây để chặt nữa.”
“Không còn nữa? Không phải còn hơn phân nửa ngọn núi vẫn chưa được chặt sao?”
Làm sao có thể không còn, Chung Linh nhíu mày, đối với việc này, Chấp Sự vẻ mặt cầu khẩn.
“Thật sự không còn, các ngươi tiếp tục chặt như vậy nữa, phía sau núi thật sự sẽ trụi lủi, thật sự không thể chặt nữa, hiện tại khố phòng cũng chứa không hết được, hơn hai trăm vạn gốc Hắc Thiết Mộc, phải dùng đến khi nào đây.
Cầu xin các ngươi, buông tha ta, buông tha Tạp Sự Đường chúng ta đi.”
Bởi vì cảm thấy kỳ quái, Chấp Sự Tạp Sự Đường cũng âm thầm tìm hiểu rõ một số chuyện.
Biết được mấy ngày trước đệ tử Ngọc Nữ Phong mới khiến cho Nhiệm Vụ Đường phải đóng cửa, cuối cùng cũng bởi vì Tam Trưởng Lão không cho đệ tử Ngọc Nữ Phong đến nhận nhiệm vụ nữa, cho nên các nàng mới tới Tạp Sự Đường.
Trong nháy mắt liền hiểu, là không có cách nào gây họa cho Nhiệm Vụ Đường nữa, cho nên đến làm Tạp Sự Đường bọn họ.
Buồn cười lúc trước bọn họ còn đắc chí, cho rằng đệ tử Ngọc Nữ Phong chính là phúc tinh của Tạp Sự Đường, chỉ cần một ngày đã giải quyết được rất nhiều phiền toái cho Tạp Sự Đường.
Nhưng mẹ nó bây giờ mới hiểu được, đây đâu phải là phúc tinh gì, quả thực chính là dẫn sói vào nhà mà.
Nghe được lời của gã Chấp Sự này, Chung Linh nhíu mày.
“Chấp Sự đây có để cho chúng ta tiếp tục làm việc hay không?”
“Đây không phải là vấn đề làm việc hay không làm việc, là không có cách nào làm được nữa.
Vị đệ tử này, coi như ta cầu xin ngươi được không, Tạp Sự Đường chúng ta chỉ là một nơi nho nhỏ, căn bản không thể so sánh với cửa đại sảnh của Nhiệm Vụ Đường, ngay cả Nhiệm Vụ Đường cũng không chứa được các ngươi, cửa miếu nhỏ chúng ta càng không chịu nổi.
Hơn nữa Tạp Sự Đường chúng ta cùng Ngọc Nữ Phong các ngươi, coi như là trước giờ không oán gần đây không thù, đừng nhắm vào chúng ta có được hay không, coi như ta cầu xin các ngươi.”
Gã Chấp Sự này thật sự hoảng loạn đến mức muốn khóc, có trời mới biết ngày hôm qua bọn họ đi khố phòng, nhìn Hắc Thiết Mộc đầy ắp kia, đang mang tâm tình gì.
Lúc trước ghét bỏ Hắc Thiết Mộc không đủ dùng, hiện tại quả thực là nhiều đến mức không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hơn nữa nhiều Hắc Thiết Mộc như vậy, toàn bộ ném vào khố phòng, đến lúc đó phía trên hỏi thì biết giải thích như thế nào?
Mẹ nó ngươi không dùng hết được thì chặt nhiều như vậy làm cái gì? Để nó mọc tiếp đi.
Nhìn phía sau núi, trụi lủi, đã sắp thành hoang nguyên rồi.
Nghe gã Chấp Sự này khóc lóc cầu xin, Chung Linh cùng chúng sư muội liếc nhau một cái, lần này phải làm thế nào đây? Tạp Sự Đường cũng như thế, vậy các nàng thật đúng là không biết nên đi đâu để kiếm điểm tông môn.
Không cam lòng buông tha, Chung Linh mang theo vẻ mặt tươi cười nhìn về phía gã Chấp Sự này nói.
“Chấp Sự đại nhân, vậy chúng ta không chặt cây cũng được.”
“Đa tạ.”
Lời cảm ơn vừa mới ra khỏi miệng, sau đó chỉ nghe thấy Chung Linh nói.
“Ta nghe nói Tạp Sự Đường hình như còn có công việc chăm sóc vườn thuốc, không bằng hôm nay chúng ta đến vườn thuốc giúp đỡ đi? Thu hoạch dược liệu, nhổ cỏ diệt côn trùng?”
Trong nháy mắt, Chấp Sự này không chút suy nghĩ liền lắc đầu cự tuyệt nói.
“Cái khác không nói, công việc chăm sóc vườn thuốc đã sớm được nhận thầu hết, không còn nữa.”
Rừng Hắc Thiết Mộc đều bị các ngươi chém trọc, còn dám để cho các ngươi đến vườn thuốc hả? Lại xảy ra chuyện gì nữa, đến lúc đó đừng nói Đường Chủ, phỏng chừng là Bách Thảo Phong cũng sẽ không bỏ qua Tạp Sự Đường bọn họ.