Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn, Trần Chấp Sự cũng là người nóng tính, nghe vậy lập tức sầm mặt nói.
“Các ngươi đang uy hiếp ta?”
Nhưng nghe thấy lời này, tươi cười trên mặt Chung Linh không hề giảm bớt, trong mắt tràn đầy vẻ cơ trí, trông kìa, giờ phút này nàng ta thật sự có vài phần tương tự Từ Kiệt.
“Thật ra từ lúc bắt đầu, khi Chấp Sự đại nhân lựa chọn im lặng, chúng ta đã là người trên một con thuyền rồi.”
“Ngươi nói xem, cuối cùng nếu chuyện này bại lộ, bọn ta một mực chắc chắn Trần Chấp Sự ngươi cũng tham dự trong đó, vậy người khác sẽ cho là thế nào?”
“Hơn nữa nói đến cùng, bọn ta cũng chỉ muốn kiếm ít điểm tông môn, bắt ít linh trùng từ bên ngoài về bù cho đủ số mà thôi, không tạo thành bất kỳ tổn hại gì cho vườn thuốc, ta nghĩ Trần Chấp Sự nên…”
Còn không đợi Chung Linh nói xong, Trần Chấp Sự đã lên tiếng ngắt lời.
“Không cần nói nữa, ta không nghe thấy gì cả.”
“Cảm ơn Chấp Sự.”
Tiễn đám người Chung Linh đi, Trần Chấp Sự ngồi yên trên ghế, hai mắt vô thần, trong miệng lẩm bẩm nói.
“Đây là đệ tử Ngọc Nữ Phong sao?”
Hoàn toàn bị nắm thóp, mưu kế này, thủ đoạn này, mẹ nó còn là đệ tử Đạo Nhất tông sao?
Ngay khi Trần Chấp Sự hoài nghi nhân sinh, sau núi Đạo Nhất tông, một tiếng rống giận chấn động đất trời mang theo hoảng sợ, trong hoảng sợ mang theo tức giận, trong tức giận mang theo nghi ngờ, trong nghi ngờ mang theo không thể tin nổi vang lên.
“Mẹ nó, rừng Hắc Thiết Mộc lớn như vậy của ta đâu rồi?”
Chỉ thấy một ông lão ăn mặc kiểu nhà nông đứng trên không trung dãy núi trọc lốc, hai mắt mở to, không thể tin nổi hét lớn.
Ông lão tên là Điền Nông, chính là chủ tọa Ngũ Trưởng Lão, Đường Chủ của Tạp Sự Đường.
Hắn ta có việc ra ngoài, nhưng mới chỉ mấy ngày, còn chưa nổi nửa tháng, bây giờ vừa trở về, đúng lúc đi ngang qua sau núi, thoáng nhìn một cái, vậy mà không thấy rừng Hắc Thiết Mộc đâu nữa.
Chẳng lẽ bị trộm rồi sao? Mẹ nó người nào dám động thủ trên đầu Thái Tuế? Hơn nữa ngươi muốn trộm, trong Đạo Nhất tông vô số bảo vật, ai lại đi trộm Hắc Thiết Mộc?
Khóe miệng co giật, lắc mình một cái, trong nháy mắt đi vào Tạp Sự Đường.
Trần Chấp Sự vẫn ngẩn người ra đó đột nhiên trông thấy một bóng đen chợt lóe trước mặt, ngẩng đầu nhìn lên, không biết Điền Nông đã xuất hiện ở trước mặt mình từ lúc nào.
“Đường chủ…”
Vội vàng đứng dậy hô lên, chỉ là ngay sau đó, Điền Nông nghiến răng hỏi.
“Nói, các ngươi mang Hắc Thiết Mộc của lão phu đến nơi nào rồi?”
“Ta cất hết trong nhà kho rồi.”
“Nhà kho?”
Lại lắc mình biến mất khỏi nơi này, một giây sau, bên ngoài nhà kho, Điền Nông nhìn Hắc Thiết Mộc chất đầy ở đó, trong lúc nhất thời không biết nên vui vẻ hay nên tức giận.
Hắc Thiết Mộc vẫn còn đó, nhưng hơn hai trăm vạn Hắc Thiết Mộc đấy, các ngươi chặt hết xuống làm gì?
Đúng lúc này, Trần Chấp Sự cũng chạy tới, chủ yếu là không dám không tới.
“Có phải đầu óc các ngươi có vấn đề rồi không? Chặt nhiều Hắc Thiết Mộc vậy làm gì? Tích trữ ở đây thì có tác dụng gì?”
“Đường chủ, chuyện này…”
Đối mặt với Điền Nông, Trần Chấp Sự không dám giấu giếm, lập tức nói hết chuyện này ra.
Nghe xong, mí mắt Điền Nông giật giật, đệ tử thân truyền đi chặt cây, phải rảnh đến mức nào mới làm chuyện này?
Trong lòng tức không chịu nổi, nhưng người ta không làm trái tông quy, Điền Nông cũng không tiện nói gì, chủ yếu vẫn là bởi vì hắn ta mới về tông, còn chưa biết chuyện xảy ra gần đây.
Im lặng hồi lâu, cuối cùng nghiến răng nói ra một câu.
“Từ giờ trở đi, cấm chặt Hắc Thiết Mộc.”
“Vâng.”
Điền Nông vô cùng buồn bực rời đi, một bên khác, trong sơn cốc Bách Thảo Phong.
Là một trong mấy phong đặc biệt của Đạo Nhất tông, đệ tử của Bách Thảo Phong không nhiều, ít nhất là hoàn toàn không so được với Thần Kiếm Phong và Ngọc Nữ Phong.
Số lượng đệ tử của cả phong chỉ khoảng hơn nghìn người, mà Trưởng Lão và Chấp Sự cũng chỉ khoảng hai mươi người.
Hơn nữa Bách Thảo Phong cũng không có đệ tử tạp dịch.
Về phần vườn thuốc, nhìn chung chia làm hai loại lớn, một loại là của tông môn, một loại là của tư nhân.
Bình thường, từ Chấp Sự trở nên đều có vườn thuốc thuộc về riêng mình.
Mà lần này, mấy vườn thuốc mà đám Chung Linh phụ trách cũng là của riêng Chấp Sự Bách Thảo Phong.
Đến vườn thuốc bàn giao, tên Chấp Sự yên tâm rời đi, sau đó Chung Linh bắt đầu chỉ huy các sư muội hành động.
“Lâm sư muội, ngươi dẫn người đến núi rừng lân cận bắt linh trùng và thu thập cỏ dại mang về, càng nhiều càng tốt, những người khác phụ trách dọn dẹp vườn thuốc cùng ta, nhớ kỹ, mặc dù chúng ta muốn kiếm điểm tông môn, nhưng cũng không thể không có giới hạn, việc nên làm nhất định phải làm cho tốt, không thể tổn hại đến vườn thuốc, biết không?”
Nghe vậy, các sư muội đều gật đầu.
“Rõ.”
“Biết.”
“Tam sư tỷ đại nghĩa.”
“Đây chính là trộm cướp cũng có đạo lý.”
“Trộm cướp cũng có đạo lý chó má gì, chúng ta cũng đâu phải trộm, phải gọi là kiếm nhiều điểm tông môn trong phạm vi cho phép, biết chưa?”
Thoáng chốc các đệ tử đã chia ra hành động.
Khỏi phải nói, các nàng chăm sóc vườn thuốc quả thật tốt hơn đệ tử tạp dịch nhiều.
Một số nơi mà đệ tử tạp dịch không cách nào xử lý hoặc không chú ý tới đều được các đệ tử giải quyết dễ dàng.
Dù sao thực lực vẫn rành rành ở đó.
Đến hoàng hôn, Chấp Sự Bách Thảo Phong kia trở về, nhìn mấy vườn thuốc của mình, không ngừng gật đầu.
“Tốt, tốt lắm, xử lý hoàn mỹ không một khuyết điểm.”
“Cảm ơn Chấp Sự khen ngợi.”
“Ta là ăn ngay nói thật.”
“Vậy Chấp Sự ngài xem, điểm tông môn này?”z
“À à, ta cho đây, cho luôn đây.”
Giống như linh điền tư nhân, tất nhiên hắn ta cũng cần tự thanh toán điểm tông môn, nhưng thân là một Luyện Đan Sư, muốn kiếm điểm tông môn chẳng phải rất đơn giản hay sao!
Luyện ra đan dược, sau khi giao chúng cho tông môn đều có thể nhận được một số điểm tông môn, giống như tông môn thu mua đan dược của ngươi vậy.
Cho nên đừng thấy tu vi của Chấp Sự Bách Thảo Phong không cao mà nhầm, bởi vì đều là Luyện Đan Sư nên ai nấy đều giàu chảy mỡ.
Lập tức lấy lệnh bài thân phận của mình ra, chuẩn bị thanh toán điểm tông môn.
Đầu tiên là điểm tông môn cố định, mỗi người một ngày một điểm, điều này không có vấn đề gì, nhưng đến linh trùng và cỏ dại, Chấp Sự nhìn linh trùng và cỏ dại chồng chất như núi ở trước mắt, nhất thời im lặng không nói gì.
“Chấp Sự, nơi này có tổng cộng hai mươi mốt vạn con linh trùng, mười tám vạn cây cỏ dại, đều là hôm nay xử lý được.”
Mẹ kiếp, sao lại nhiều như vậy? Khóe miệng co giật, lúc này Chung Linh ở bên cạnh lên tiếng giải thích.
“Có lẽ là bởi vì trước đó Chấp Sự đều mời đệ tử tạp dịch làm, có rất nhiều nơi, bởi vì tu vi của đệ tử tạp dịch không đủ nên không thể phát hiện ra, cho nên cũng có rất nhiều linh trùng ẩn núp, vẫn luôn không bị phát hiện.”
“Là như vậy thật sao?”
“Ta đặt toàn bộ thi thể linh trùng ở nơi này, bọn ta cũng không thể nào lừa gạt Chấp Sự đại nhân, đúng không?”
“Cũng đúng.”
Mặc dù hơi đau lòng, nhưng chỉ là mấy vạn điểm tông môn, trái lại cũng không đến mức phải ăn quỵt, cuối cùng vẫn chuyển cho Chung Linh.
Về sau Chấp Sự rời đi, còn Chung Linh thì ở lại, dù sao buổi tối vẫn cần có người chăm sóc linh điền.
“Sớm đã nghe nói những Luyện Đan Sư này đều rất giàu có, hôm nay quả thật được mở mang tầm mắt rồi.”
“Đúng vậy, mấy vạn điểm tông môn đấy, mắt cũng không hề chớp.”
Xúm lại nói chuyện, các nàng đều cảm thán, so với những Luyện Đan Sư này, các nàng muốn kiếm điểm tông môn, quả thật rất khó khăn, càng đừng nói đến tam Trưởng Lão kia, ngay cả nhiệm vụ cũng không cho các nàng nhận.