Sau khi mọi người rời đi, Diệp Trường Thanh cũng không thèm để ý chuyện của Thủy tộc, nói đúng hơn là hắn đã quen rồi.

Tựa lưng vào ghế dựa và mở bảng giao diện cá nhân.

Đến doanh trại gần biển đã được một tháng, Diệp Trường Thanh tiến bộ rất rõ rệt.

Tu vi đã thăng cấp đến Kết Đan cảnh tiểu thành, Bách Chuyển Kim Đan Quyết cũng đã đột phá đến cấp bậc đại thành, mà Linh Bích cũng đã viên mãn.

Huyền Cơ trung phẩm Thất Sát Đao mới luyện thành cũng đạt tới cấp đại thành.

Có thể nói, trong mấy tháng ngắn ngủn, thực lực của Diệp Trường Thanh không thua đệ tử ngoại môn Thần Kiếm Phong.

Hắn hài lòng gật đầu, nhưng chỉ có vậy thôi, hoàn toàn không có ý muốn tìm người luyện tập.

Dù sao hắn cũng là tu sĩ, điều hắn truy cầu chính là trường sinh, suốt ngày chém chém giết giết làm cái gì.

Hơn nữa, chẳng lẽ Thần Kiếm Phong còn thiếu người chém giết sao?

Nâng cốc trà lớn, hắn thoải mái uống một hớp trà, tu vi đột phá, tâm tình rất tốt, hôm nay cho bản thân nghỉ ngơi một ngày, tạm thời không tu luyện nữa.

Diệp Trường Thanh nhàn nhã ngủ trưa, bên ngoài doanh trại, dưới sự chỉ huy của Triệu Chính Bình, các đệ tử đã bắt đầu giăng bẫy.

Đối với mọi người mà nói, đây đã là chuyện quen thuộc, Hồng Tôn ở trên tường thành nhìn thấy cảnh này cũng hài lòng gật đầu.

“Không tệ, đệ tử Thần Kiếm Phong ta đều là quân chinh chiến nhiều năm.”

Hoàn toàn không cần Phong Chủ như hắn chỉ đạo giải thích, cạm bẫy do đệ tử hắn giăng ra đến hắn cũng không tìm được quá nhiều khuyết điểm.

Bên phía Đông Hải Long Cung, đúng như Thanh Thạch đoán, lão Long Vương quả thực đã sinh nghi trong lòng.

Cho dù hắn có ngu ngốc đến đâu, hắn cũng sẽ cảm thấy có gì đó không ổn khi yêu cầu viện binh hết lần này đến lần khác.

Thấy tin tức của Giao Mân lại tới, lão Long Vương khẽ nhíu mày.

“Giao Mân này làm sao vậy? Một doanh trại gần biển nhỏ bé thế này, tại sao trong thời gian dài vẫn không hạ được, hơn nữa còn ba lần bốn lượt xin viện binh, nó có thể làm được không đấy?”

Hắn gầm lên với chút bất mãn, Yêu Vương bên cạnh nghe vậy bèn cung kính nói.

“Long Vương bớt giận, dù sao đây cũng là tông môn chính đạo đứng đầu Đông Châu, tất cả đệ tử tông môn cũng đều là có lực sức phi phàm, tam thái tử đánh trong thời gian dài vẫn chưa xong cũng là chuyện dễ hiểu.”

“Đánh rắm, Đông Hải ta có mười mấy thiên kiêu Thủy tộc, không thể hạ một doanh trại gần biển nhỏ nhoi là sao?”

Trong khi gầm lên, lão Long Vương vừa ấn ở huyết mạch truyền âm của Giao Mân, ngay sau đó, giọng nói của Giao Mân vang lên trong đại sảnh.

Sau khi nghe được tin của Giao Mân, khuôn mặt tức giận lúc đầu của Long Vương lập tức chuyển thành một nụ cười.

“Được, không hổ là nhi tử của ta, hạ được doanh trại gần biển, về sau không ai có thể ngăn cản ta.”

Niềm vui chiến thắng trong nháy mắt xua tan nghi vấn trong lòng lão Long Vương, Yêu Vương bên cạnh hắn lúc này cũng lên tiếng.

“Tam thái tử chiếm được doanh trại gần biển có thể nói là có công lớn, nhưng lời nói này cũng có lý. Long Vương ngài thực sự cần phái thêm quân bảo trấn thủ doanh trại gần biển, không thể để Đạo Nhất Tông đoạt lấy lại.”

“Ừm, lời này cũng có lý, phái thêm mười vạn Thủy tộc đến doanh trại gần biển chi viện cho nhi tử của ta.”

“Vâng.”

Một lòng chỉ nghĩ đến doanh trại gần biển đã rơi vào tay hắn, hắn hoàn toàn không nhận ra những vấn đề khác.

Kết cục không cần nói, mười vạn Thủy tộc tiến vào doanh trại gần biển, một khi bước vào cạm bẫy, kết quả bị tiêu diệt đã được định sẵn.

Thậm chí không cần Hồng Tôn, Thanh Thạch ra tay, tất cả các đệ tử tràn vào giết chết mười vạn Thủy tộc.

Vui vẻ đến bảo vệ doanh trại gần biển, nhưng tất cả đều đi chầu trời trước khi nhìn thấy bóng dáng của doanh trại gần biển.

“Không được bỏ qua bất kỳ nguyên liệu nào, không được để tin tức truyền về.”

“Này, này, nhẹ tay một chút, ngươi chém như vậy, sao còn có thể làm nguyên liệu nấu ăn nữa?”

Trên chiến trường, tất cả các đệ tử đều thực hiện nhiệm vụ của mình, mọi thứ đều có trật tự, thoạt nhìn đều là dân chuyên.

Lại thu hoạch thêm được mười vạn nguyên liệu nấu ăn, các đệ tử mừng rỡ trở về doanh trại.

Trong khoảng thời gian sau đó, các đệ tử của Thần Kiếm Phong chung sống yên bình trong doanh trại gần biển, không khác mấy so với ở trong tông môn, chẳng qua thỉnh thoảng lại lừa gạt lão Long Vương, bảo hắn dâng thức ăn đến cho họ.

Về phần nguyên nhân, có sư đồ Thanh Thạch ở đây, bọn họ có vô vàn thủ đoạn khiến lão Long Vương hoàn toàn bị hai sư đồ nắm chết trong lòng bàn tay.

Trong khoảng thời gian này, không phải chưa từng hoài nghi, nhưng mỗi lần như thế, Thanh Thạch đều dùng nhiều lý do để lừa hắn.

Nếu muốn nói sự khác biệt lớn nhất giữa người và yêu, có lẽ chính là lòng người khó lường.

Yêu tộc tuy rất hung tàn, nhưng khi nói đến lòng đoàn kết, đoán rằng toàn bộ tộc Giao Long gắn kết với nhau cũng không phải là đối thủ của sư đồ Thanh Thạch.

Việc cung ứng nguyên liệu nấu ăn đã không phải là vấn đề, vẫn còn một điều nữa là các đệ tử của Ngọc Nữ Phong.

Thỉnh thoảng, một số đệ tử Ngọc Nữ Phong sẽ lại chạy đến doanh trại gần biển, mục đích thì không cần phải nói.

Nhưng không ngoại lệ, những đệ tử Ngọc Nữ Phong này đều bị tuyệt đối bại trận khi đối mặt với đám người của Thần Kiếm Phong.

Theo lời của Thần Kiếm Phong, ngươi chỉ mới ăn dược vài bữa, còn muốn tranh giành với chúng ta?

Hào hứng đến rồi chán nản rời đi, đây chính là hình ảnh chân thực nhất của đệ tử Ngọc Nữ Phong.

Trong quá trình đó, các đệ tử Ngọc Nữ Phong cũng nhận ra được cái gì gọi là nhân tâm hiểm ác, bị hiện thực vô tình đả kích không thương tiếc.

Bọn họ chỉ có thể ngửi, thậm chí một miếng cũng chưa được cắn.

Vậy nên, sau khi trở lại tông môn, các đệ tử của Ngọc Nữ Phong đều bắt đầu chăm chỉ khổ luyện.

Ngọc Nữ Phong non xanh nước biếc, trong số ba mươi sáu phong của Đạo Nhất tông, thử hỏi phong nào có phong cảnh đẹp nhất, chắc chắn đó là Ngọc Nữ Phong.

Nhưng hiện tại, khung cảnh đẹp như tranh vẽ trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, đâu đâu cũng có thể thấy các đệ tử đang vất vả tu luyện.

Mười hai canh giờ mỗi ngày, các đệ tử của Ngọc Nữ Phong hầu như không hề nghỉ ngơi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play