Nghe những lời này của Hồng Tôn, Từ Kiệt quả thật là một đại ma đầu khiến người người căm tức, trời đất khó dung, có thể nói là tồi tệ đến cùng cực.
Trông thấy Hồng Tôn còn muốn lên tiếng, Từ Kiệt lập tức quỳ xuống đất, nhưng trong miệng lại khẽ nói một câu.
“Tông Chủ không biết hai người sư tôn đã đến doanh trại gần biển đâu nhỉ?”
Tiếng nói không lớn, nhưng vẫn bị Hồng Tôn nghe được rõ ràng, lập tức đổi lời.
“Nhưng mà dù sao ngươi cũng là đệ tử của vi sư, bởi vì cái gọi là con hư tại mẹ, đệ tử lạc lối, người làm sư tôn cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, ngày sau vi sư sẽ nghiêm túc dạy dỗ lại ngươi, mà chính ngươi cũng phải cố gắng sửa đổi, tranh thủ sớm ngày cải tà quy chính.”
Nghe vậy, Từ Kiệt cao giọng đáp.
“Đệ tử ghi nhớ lời dạy bảo của sư tôn.”
“Ừ, vẫn chưa phải là hết thuốc chữa.”
Khẽ gật đầu, trưng ra dáng vẻ trẻ nhỏ dễ dạy.
Diệp Trường Thanh trông thấy toàn bộ quá trình, giờ phút này cũng coi như biết rõ rồi, vì sao tam sư huynh lại như vậy chứ, đáp án chính là đây, có một sư tôn thế này, dạy dỗ ra một đệ tử như vậy, không hề kỳ quái chút nào.
Nhìn thấy Từ Kiệt lại ngẩng đầu làm một đôi thầy hiền trò hiếu với Hồng Tôn, Diệp Trường Thanh cảm thán từ tận đáy lòng, quả thật là tuyệt phối, nếu hai người này không làm sư đồ, đó mới là lẽ trời khó dung.
Về sau, dưới sự chân thành nhận lỗi của mấy người Từ Kiệt, Hồng Tôn và Thanh Thạch mới cởi mở tu vi cho bọn họ.
Cũng lười tìm chỗ ở, dứt khoát ở lại chỗ này của Diệp Trường Thanh, dù sao viện tử rất lớn, gian phòng rất nhiều, thêm hai người Hồng Tôn cũng không ảnh hưởng gì.
Sau khi tán gẫu vài câu, mấy người Triệu Chính Bình bị đuổi đi, trên đường trở về, Triệu Chính Bình nghi ngờ hỏi Từ Kiệt.
“Tam sư đệ, vì sao vừa rồi ngươi không cho ta nói chuyện của trưởng lão Vương Thiết Thụ?”
“Sao có thể nói chuyện này chứ, không thể cho sư tôn có đề phòng trước được.”
Hả???
“Ngươi muốn nói gì hả đại sư huynh, nếu để cho sư tôn biết chuyện này, vậy chúng ta lừa gạt sư tôn đến Tam Sinh Thạch thế nào?”
Hả???
Nghe Từ Kiệt giải thích, sắc mặt Triệu Chính Bình càng thêm kỳ lạ, đột nhiên cảm thấy những lời sư tôn nói cũng rất có lý, cái tên này đúng là phản nghịch.
Mới vừa rồi còn nước mắt như mưa, mà bây giờ đã nghĩ cách đâm sau lưng sư tôn rồi?
Im lặng nhìn chằm chằm đánh giá Từ Kiệt một lát, sau đó Triệu Chính Bình tỏ vẻ thâm sâu vỗ vỗ bả vai Từ Kiệt, nói một câu.
“Sư tôn có thể có đệ tử như ngươi, thật sự là phúc ba đời.”
Nói xong quay người trở về chỗ ở của mình, trong lòng lặng lẽ quyết định, một người bé nhỏ như mình vẫn nên đừng nhận đệ tử thì hơn, mệnh không đủ cứng thì thật sự không chịu nổi.
Mấy ngày kế tiếp, Hồng Tôn và Thanh Thạch sống vô cùng thoải mái.
Không chỉ mỗi giờ cơm đều có đệ tử đưa cơm đến cho bọn họ, hoàn toàn không cần tự làm, mà thậm chí dưới sự quấy rầy đòi hỏi của hai người, thỉnh thoảng còn khiến Diệp Trường Thanh làm chút đồ ăn khuya cho bọn họ.
Những ngày tháng thế này dần trôi, quả thật khiến người ta sung sướng như tiên, khiến cho hai người sắp không dời nổi bước chân.
Nhưng theo thời gian trôi đi, một vấn đề bình thường lại quen thuộc lại bày ra trước mắt mọi người, đó chính là hết nguyên liệu nấu ăn rồi.
Ăn cơm tối xong, mấy người Diệp Trường Thanh, Hồng Tôn, Thanh Thạch, Triệu Chính Bình, Liễu Sương, Từ Kiệt, Lục Du Du, Vương Dao ngồi lại với nhau trong hậu viện, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Diệp Trường Thanh.
“Còn bao nhiêu?”
“Chắc là một ngày mai nữa thôi, nhưng nếu tiết kiệm chút thì có thể chống đỡ thêm hai ba ngày.”
“Nói gì vậy, dân lấy ăn làm gốc, ăn cơm sao có thể tiết kiệm được.”
Chỉ là đối với việc này, Hồng Tôn là người đầu tiên không đồng ý, mẹ nó ta cũng là người tu tiên, Thánh Nhân Cảnh rồi, vậy mà ăn cơm cũng không thể ăn no? Như thế còn tu tiên làm quái gì?
Nếu đã không còn nguyên liệu nấu ăn, vậy thì nghĩ cách kiếm nguyên liệu nấu ăn, vẫn còn tinh huyết của Giao Mân, lại liên lạc với Giao Long nhất tộc, để chúng nó phái viện quân tới.
Vương Dao lấy tinh huyết ra, đang định thi triển bí pháp, lại bị Thanh Thạch ngăn cản, nói.
“Ngươi dự định nói như thế nào với lão Long Vương hả?”
“Cứ nói tiền tuyến cần chi viện thôi.”
Nghe vậy, Vương Dao nghi ngờ trả lời, không phải lúc trước cũng nói như vậy sao, nhưng mà trông thấy nàng ta như vậy, Thanh Thạch tỏ vẻ chỉ tiếc mài sắt không nên kim, nói.
“Bình thường vi sư dạy ngươi như thế nào, dùng nhiều lần cùng một thủ đoạn thì sẽ không còn tác dụng, sao ngươi lại không nhớ rõ chứ.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Đưa tinh huyết cho ta.”
Bí pháp mà Vương Dao biết, tất nhiên Thanh Thạch cũng biết, hơn nữa còn thông thạo hơn, hai tay nâng tinh huyết lên, vừa kết ấn vừa nói với Vương Dao.
“Nhìn kỹ, vi sư dạy ngươi thêm một lần.”
“Vâng.”
Tiểu nha đầu nghiêm túc gật đầu, nhìn vô cùng kỹ càng, chỉ thấy Thanh Thạch từ từ lên tiếng.
“Nhi tử Giao Mân chúc mừng phụ vương, trải qua chiến đấu gian khổ liên tục, mặc dù đệ tử Thần Kiếm Phong liều chết chống trả, nhưng cũng không thể địch lại binh lính của phụ vương, bây giờ doanh trại gần biển đã bị nhi tử đánh hạ, đệ tử Thần Kiếm Phong đều bị giết chết, nhi tử ở đây chúc mừng phụ vương, chúc phụ vương uy chấn Đông Châu.
Thế nhưng, mặc dù doanh trại gần biển đã rơi vào trong tay nhi tử, nhưng để đề phòng viện quân của Đạo Nhất tông tập kích, nhi tử đặc biệt xin phụ vương phái thêm dũng sĩ Thủy tộc đến trợ giúp nhi tử trấn thủ doanh trại gần biển.
Phụ vương vạn tuế, nhi tử Giao Mân bái lạy.”
Nghe thấy lời của Thanh Thạch, mọi người ở đây đều sững sờ, Vương Dao thì tỏ vẻ đã học được rồi.
“Không hổ là sư tôn.”
“Ừm, cái này gọi là biến báo, luôn dùng một cái cớ giống nhau, lão Long Vương kia có ngốc đến đâu thì sớm muộn gì cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ, với chiêu này của vi sư, chắc chắn hắn ta sẽ vô cùng vui sướng, không còn băn khoăn nữa.”
“Sư tôn uy vũ.”
“Học cho tốt, ngươi còn kém xa lắm.”
Nhìn dáng vẻ một người tâng bốc một người tự kiêu của hai sư đồ, Diệp Trường Thanh ở bên cạnh yếu ớt nói ra một câu.
“Quả nhiên, gừng càng già càng cay.”
Trước đó cảm thấy Vương Dao đã rất lợi hại rồi, nhưng bây giờ so với Thanh Thạch, quả thật không cùng một cấp bậc.
Ngẫm lại lão Long Vương kia cũng thật đáng thương, hoàn toàn bị hai sư đồ này đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Nhìn tinh huyết bay đi, Hồng Tôn cũng hài lòng gật đầu.
“Đi, ra ngoài doanh trại chuẩn bị sẵn sàng, lặng lẽ đợi Thủy tộc đến cửa.”
“Sư phụ, sao có thể gọi là Thủy tộc chứ, phải gọi là nguyên liệu nấu ăn.”
Từ Kiệt ở bên cạnh cười nói, nghe vậy, Hồng Tôn cũng lộ vẻ tươi cười.
“Đúng đúng đúng, sao có thể gọi là Thủy tộc chứ, không hổ là đệ tử của vi sư, tầm nhìn rất thấu triệt, nguyên liệu nấu ăn, phải gọi là nguyên liệu nấu ăn.”
“Đều nhờ sư tôn dạy bảo.”
“Ôi, sư tôn dẫn vào cửa, tu hành xem bản thân, Từ Kiệt, ngươi được lắm, vi sư coi trọng ngươi.”
“Cảm ơn sư tôn.”
“Khà khà khà!”
Hai sư đồ họ, một lão hồ ly một tiểu hồ ly bốn mắt nhìn nhau, đều phát ra tiếng cười nham hiểm, ngay sau đó mấy người Thanh Thạch, Triệu Chính Bình, Liễu Sương cũng gia nhập hàng ngũ đó.
Trong hậu viện tiếng cười không dứt, mà Diệp Trường Thanh nhìn mọi người tụ lại một chỗ, chỉ cảm thấy mình như bị rơi vào địa bàn ma tu, a, các ngươi có thể kiềm chế chút hay không, tiếng cười này còn giống ma tu hơn cả ma tu đấy.
Nếu như lúc này có một tên ma tu đến đây, nhìn thấy đám người Hồng Tôn, e rằng cũng sẽ cho là gặp được đồng bọn, muốn lên trước chào hỏi một tiếng đạo hữu.
“Khà khà, đi, chuẩn bị một chút, chào đón nguyên liệu nấu ăn tới cửa.”
“Vâng, sư tôn.”
Sau đó cả đám rời đi, lúc sắp đi đều vỗ vỗ bả vai Diệp Trường Thanh, dặn hắn chú ý nghỉ ngơi, ít ngày nữa là có nguyên liệu nấu ăn rồi.