Rất nhanh, Từ Kiệt làm liền một mạch, vừa bước vào hậu viện hắn quỳ ngay xuống. Mấy người khác còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bò tới dưới gối Hồng Tôn, ôm đùi Hồng Tôn khóc lóc tới tê tâm liệt phế.

“Sư tôn, đệ tử biết sai rồi, sư tôn trách phạt ta đi. Sư tôn muốn trừng phạt thế nào đệ tử cũng nguyện ý thừa nhận.”

Diệp Trường Thanh đứng xem tới ngây người, vừa mới hắn chỉ nhìn thấy một bóng đen bay vèo cái qua.

Về phần mấy người Triệu Chính Bình thì giật nhẹ khóe miệng, khí chất vừa rồi của ngươi đâu hả?

Chẳng qua đám này cũng phản ứng rất nhanh, bọn hắn đưa mắt nhìn nhau một cái rồi cũng nhao nhao quỳ rạp xuống đất, cao giọng la khóc.

“Sư tôn, đệ tử biết sai rồi…”

Khá lắm, động tác thuần thục khiến người xem đau lòng không thôi.

Dù sao Diệp Trường Thanh nhìn thấy cảnh này cũng không tự chủ mà mềm lòng. Các ngươi xem thử, họ khóc tới mức trách trời thương dân như vậy sao không đau lòng cho được.

Ngay cả Liễu Sương bình thường luôn im lặng, nước mắt cũng rơi xuống từng giọt tròn xoe như hoa lê đái vũ khiến người thương sót.

Người không quen biết thấy một màn như vậy còn nghĩ là đám Triệu Chính Bình là đồ đệ ngoan đây. Thế nhưng Hồng Tôn biết rõ, đám nhóc trước mắt này, từng đứa một đều là nghịch đồ cả.

Không nói tới chuyện ngỗ ngược, chỉ riêng vì vấn đề ăn cơm, mấy đứa nhóc này có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Hồng Tôn nhìn xuống Từ Kiệt đang ôm đùi mình khóc lớn thì không chịu nổi dậm chân một cái.

“Buông ra, ta không có đồ đệ như ngươi, ngươi đi tìm nhị sư bá đi.”

“Sư tôn, đệ tử biết sai rồi.”

“Ồ, lúc trước ngươi đâu nói vậy, nhiều bản lĩnh lắm cơ mà?”

“Sư tôn, đệ tử cũng chỉ vì miếng cơm, đệ tử không thể sống thiếu Trường Thanh sư đệ được.”

Từ Kiệt vừa nói ra, đám Triệu Chính Bình cũng dồn dập phụ họa.

“Đúng vậy sư tôn, đệ tử không thể sống thiếu Trường Thanh sư đệ được.”

Hồng Tôn vừa nghe mấy lời này lập tức bùng nổ, quát lớn.

“Vậy lão phu có thể sống thiếu tiểu tử Trường Thanh sao? Các ngươi đều muốn ăn cơm vậy sao không dẫn lão phu theo hả?”

Những lời này ngoài tức giận còn mang theo một phần ấm ức. Diệp Trường Thanh nhìn mấy thầy trò quát mắng ỉ ôi chỉ biết ở bên cạnh im lặng giả chết.

Tình cảnh như vậy, hắn vẫn nên đóng vai làm người vô hình thôi. Thậm chí nếu được, Diệp Trường Thanh còn muốn chạy ngay khỏi nơi này.

Nghe tiếng rống của Hồng Tôn, mấy người Triệu Chính Bình đờ ra. Mà tất cả những ấm ức của Hồng Tôn vào lúc này cũng bộc phát triệt để.

“Một tháng, các ngươi có biết một tháng này sư tôn phải sống thế nào không?

Các người từ nhỏ bái nhập vào môn hạ của ta. Ta vừa là thầy vừa là cha nuôi lớn các ngươi. Thế mà các ngươi báo đáp ta như vậy hay sao?

Liễu Sương, Lục Du Du, hai người các ngươi thân là nữ tử, còn nhớ rõ lúc mới vào tông môn lần đầu tiên tới tháng là ai mặt dày đi mời Phong Chủ Bách Hoa Phong tới không? Các ngươi báo đáp sư tôn như vậy à?”

Liễu Sương và Lục Du Du nghe vậy thì xấu hổ cúi đầu, trong lòng không khỏi nhớ lại chuyện khi còn bé.

Đúng vậy, tuy rằng Hồng Tôn có thể dạy các nàng về chuyện tu luyện, nhưng nam nữ khác biệt, có một số việc Hồng Tôn cũng không thể xử lý, chỉ có thể đi mời Phong Chủ Bách Hoa Phong tới giúp các nàng.”

Trong chớp mắt, hai người càng khóc càng to. Đồng thời, Thanh Thạch cũng vội vàng tiếp lời.

“Đúng đấy, Tiểu Dao Nhi, năm đó sư tôn vì ngươi chẳng phải cũng như thế sao?”

“Sư tôn, ngươi mời hoa khôi mà, hơn nữa… ngươi còn ở lại qua đêm. Mọi người ai cũng nói, chưa hấy ai mang theo con gái đi dạo kỹ viện như vậy bao giờ.”

“Khụ, chẳng phải sư tôn vì ngươi sao?”

“Câm miệng.”

Hồng Tôn quay đầu nổi giận gầm lên một tiếng. Ta vất vả nói chính sự, ngươi không giúp còn ra phá hoại bầu không khí hả?

Hắn lập tức nhìn về phía Triệu Chính Bình, càng thêm giận dữ quát.

“Còn Triệu Chính Bình ngươi nữa, thân là đại đệ tử của sư tôn, ngươi lại dám ra tay với sư tôn của mình, chẳng nhẽ ngươi muốn giết sư hay sao?”

“Năm đó sư tôn mang ngươi về tông môn, nuôi lớn ngươi từng chút một, ngươi báo đáp sư tôn như vậy hả?”

“Sư tôn, đệ tử…”

“Ngươi muốn nói vì quy củ của tông môn? Chẳng nhẽ ở trong lòng ngươi sư tôn còn không bằng một quy củ của tông môn sao? Chẳng nhẽ trong lòng người, lúc ăn cơm không hề nghĩ tới sư tôn? Chẳng nhẽ từng đêm ai giặt ta cho ngươi cũng bị chó gặm cả rồi?”

Ánh mắt Hồng Tôn đỏ lên. Lần này Triệu Chính Bình không dám phản bác nữa, hắn cúi thấp đầu tự trách, chỉ biết nói ra một câu từ tận đáy lòng.

“Đệ tử biết sai rồi.”

“Hừ.”

Hồng Tôn hừ lạnh một tiếng, Từ Kiệt đang ôm đùi thấy thế vội vàng an ủi.

“Sư tôn bớt giận, chẳng qua…”

“Câm miệng, trong số các sư huynh đệ, Từ Kiệt ngươi mới là đứa tệ nhất.”

“Sư tôn, ta…”

“Ha, cả đời lão phu ta gặp qua biết bao nhiêu người, lại không thể nhìn ra tên hai lòng nhà ngươi, có tâm phản nghịch, lén đâm sau lưng, bụng đầy quỷ kế. Hiện giờ còn học được cả cáo trạng sư tôn nữa?”

“Sư tôn, ta không…”

“Sao? Nhìn dáng vẻ ngươi như vậy có phải còn muốn thay đổi địa vị, kiếm một chức quan bên Chấp Pháp Đường hả?”

“Không có, đệ tử chưa từng nghĩ như vậy.”

“Không có? Vậy ngươi nói những lời kia với Thạch Tùng là có ý gì? Để lão Thạch Tùng kia nghiêm trị sư tôn, còn muốn nhốt sư tôn vào địa lao, tước chức vị Phong Chủ Thần Kiếm Phong của sư tôn. Hay là tên phản bội nhà ngươi muốn lên làm Phong Chủ mới của Thần Kiếm Phong?”

Hồng Tôn nói như té tát vào mặt, Từ Kiệt choáng váng toàn tập. Đừng nói là hắn, ngay cả Diệp Trường Thanh cũng choáng váng rồi, thậm chí ánh mắt nhìn về Từ Kiệt cũng có phần khác trước.

Bời vì không biết chân tướng, nên Diệp Trường Thanh cũng không biết Hồng Tôn nói thật không. Nhưng nếu là thật vậy thì tội của tam sư huynh quả thực đáng chết vạn lần.

Chẳng qua Diệp Trường Thanh không biết, nhưng Từ Kiệt là người trong cuộc lại biết rõ ràng, bản thân hắn đã bao giờ có nói qua lời như vậy chứ?

Đừng mà sư tôn, ngươi đối phó với yêu thú ma tu có thể định tội bừa ra, nhưng ta là đồ đệ của ngươi, sao ngươi có thể đối xử với ta như thế?

“Sư tôn, ta không nói, ta chưa nói qua lời như vậy bao giờ.”

“Hừ, không nói, nếu như không muốn người khác biết thì tốt nhất đừng làm, ngươi cho rằng những chuyện lén lút của ngươi có thể dấu diếm được sư tôn sao?”

“Sư tôn vì Đạo Nhất tông đổ máu, lập công. Ngươi cho rằng chỉ bằng vài câu vu oan của người có thể bác bỏ hết thảy hay sao?

Ngươi còn dám nói vi sư cấu kết yêu ma ở Thần Kiếm Phong chèn ép đệ tử, nuốt riêng tài nguyên tông môn, mưu toan chiếm đoạt vị trí tông chủ. Ngươi cho rằng nhị sư bá ngươi chấp chưởng Chấp Pháp Đường có thể dễ dàng bị lừa gạt như vậy sao?”

Từ Kiệt càng nghe càng hoảng, bản thân hắn chưa bao giờ nói ra những lời như vậy mà, hắn chỉ đơn giản tới mách lẻo một chút chứ nào dám nói thế.

Hắn định mở miệng giải thích, nhưng Hồng Tôn không cho hắn cơ hội. Hồng Tôn híp mắt lại cười lạnh.

“Vì vậy những người khác vi sư còn có thể tha thứ, nhưng Từ Kiệt ngươi tâm sinh phản bội, lén lút sau lưng, thí sư sát cha, tội ác tày trời. Quả thật thiên địa không dung, đạo lý không dung, tông môn không dung, người làm sư tôn như ta cũng không thể tha cho ngươi được.”

Cái quái gì đấy, cả người Từ Kiệt đã sớm cứng đờ. Phụ thân ta vẫn còn đang sống tốt mà, ngay cả lý do giết cha sư tôn cũng nói ra, chẳng phải muốn chỉnh chết hắn à.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play