Hít hà, hít hà.
Nhìn thấy Vương Dao bắt đầu hít dữ dội, Từ Kiệt sa sầm mặt, hắn tức giận hét lên.
“Tiểu sư muội, chúng ta là đệ tử thân truyền, sao muội lại có thể làm vậy?”
Khi hắn đang nói, Liễu Sương, Lục Du Du và cả Triệu Chính Bình ở kế bên, cả ba người cũng bắt chước làm theo, nhìn thấy họ như vậy, Từ Kiệt phẫn nộ vô cùng.
“Các ngươi hít, hà, ta hít, ta hít chết ngươi, để các ngươi ngửi không được mùi luôn.”
Ăn thì chắc chắn là ăn không được rồi, có thể ngửi được đã là cực hạn lớn nhất rồi.
“Ta hít, ta hít hít”
Từ Kiệt, người trước đây có đánh chết hắn cũng không hít, bây giờ hắn lại hít điên cuồng, hoàn toàn không cần hít thở luôn.
Mặt hắn đỏ bừng vì ngạt thở, chỉ hít vào mà không thở ra, cuối cùng thấy hắn ngẹo đầu qua một bên rồi ngất đi.
“Tam sư đệ?”
“Sư huynh?”
Nhìn Từ Kiệt ráng hít lấy hít để đến mức ngất đi, đám người Triệu Chính Bình sạm mặt lại, tôn nghiêm đệ tử thân truyền của ngươi đâu rồi? Đem cho chó ăn hết rồi phải không?
Khóe miệng Từ Kiệt sùi bọt mép trắng, cả bọn giật giật khóe miệng, cuối cùng yên lặng thu hồi ánh mắt nhìn đi chỗ khác, không thèm để ý tới hắn nữa, thậm chí lặng lẽ di dời vị trí.
Bọn họ khinh thường dạng người như vậy, quả thực làm mất mặt đệ tử thân truyền.
Thân là đệ tử thân truyền, dù chỉ được ngửi cũng phải hít một cách tao nhã, hít một cách có khí chất, giống như Triệu Chính Bình vậy.
Hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại, như đang thưởng thức hương vị thơm ngon trong không khí.
“Tay nghề của sư đệ Trường Thanh thật sự càng ngày càng tốt.”
Đích thật thể hiện được phong thái của một đệ tử thân truyền, thân là đại sư huynh phải có phong độ, thậm chí ngửi mùi cũng không giống với các đệ tử khác.
Có điều khi nói chuyện, ngươi có thể có cầm được nước mắt trước hay không, hai dòng nước trong veo chảy dài trên má là có ý gì?
Trước khi mọi người kịp phản ứng, Triệu Chính Bình đột ngột mở mắt ra và hét vào bếp với giọng đầy nước mắt.
“Sư tôn, đệ tử biết lỗi rồi.”
Thanh âm lớn đến mức vang vọng cả bầu trời, mọi người xung quanh đều sững sờ, vừa rồi chẳng phải hắn ta còn đang hưởng thụ hay sao?
Vừa rồi không phải ngươi nói muốn duy trì phong thái của đệ tử thân truyền sao? Đây là kết quả? Hả?
Tuy nhiên, đáp lại Triệu Chính Bình là một đạo linh lực chưởng ấn bay ra từ trong viện, giáng mạnh vào đầu Triệu Chính Bình, cả người hắn ta bị đánh thổi bay ra ngoài.
“Ồn ào, đừng quấy rầy nhã hứng uống canh của lão tử, cút ra ngoài.”
Trong viện, sau khi Hồng Tôn tung ra một chưởng, hắn ta húp một ngụm canh với vẻ mặt thích thú.
“Chậc chậc chậc chậc, người ta nói đến sớm không bằng đến đúng lúc, nếu không thì sao ta có thể uống được món canh Long Phượng ngon như vậy, thật là thoải mái hết sức.”
Sau khi uống một bát canh vào bụng, Hồng Tôn cảm thấy như thăng hoa.
Không chỉ một mình hắn, bên cạnh còn có rất nhiều đệ tử cũng như vậy.
Thậm chí có một số người trực tiếp đột phá khi đang uống canh.
“Mẹ kiếp, ta đột phá rồi.”
Một đệ tử ngoại môn sửng sốt trước rồi kinh ngạc nói, rồi đến người thứ hai, người thứ ba, hơn chục đệ tử lần lượt đột phá tu vi thành công.
Bọn họ đều là đệ tử ngoại môn, tu vi của họ đều đang bị kẹt ở đột phá bình cảnh
Canh Long Phượng thành công giúp bọn họ đột phá bình cảnh, sau khi tiếng kinh hô của những đệ tử này, mọi người chung quanh đều tỏ vẻ kinh hãi.
Món canh Long Phượng này có hiệu quả nghịch thiên vậy sao?
Từng người quay đầu nhìn Diệp Trường Thanh, hắn cũng đang uống một bát canh, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của các sư huynh sư tỷ đang nhìn mình, Diệp Trường Thanh bất đắc dĩ cười cười.
“Cũng không khoa trương như vậy, chẳng qua là trợ giúp đột phá bình cảnh nhanh hơn mà thôi.”
Hắn nhất định phải giải thích cho họ biết, nếu không, nhìn ánh mắt của mọi người, Diệp Trường Thanh lo lắng bọn họ sẽ giết sạch hết Thanh Vũ Phượng Hoàng ở Đông Châu.
Đúng là hiệu quả không lớn như mọi người tưởng tượng, nhưng đối với tu sĩ sắp đột phá mà nói, canh Long Phượng có thể trợ giúp đột phá bình cảnh, nhưng đây cũng không phải có tác dụng 100%.
Nếu tu vi càng cao thì hiệu quả của món canh này càng ít.
Cho nên, những người vừa đột phá lúc nãy, cơ bản đều là đệ tử tạp dịch và đệ tử ngoại môn.
Nghe vậy, hỏa nhiệt trong mắt mọi người từ từ hạ xuống.
Ăn một bữa phải gọi là sung sướng thoải mái, một nồi canh to đầy như thế, đã bị uống đến sạch sẽ, ngay cả khi rửa nồi, các đệ tử vẫn đổ thêm nước vào để uống tiếp.
“Vẫn còn mùi vị.”
“Cho ta nếm thử.”
“Các ngươi quá đáng lắm, nói rõ là mỗi người một bát mà.”
Tổng cộng thêm nước đến năm lần, lúc đầu trong nồi vẫn còn một ít dầu ăn, nhưng cuối cùng lại trở thành nước trong veo, nhưng mọi người vẫn vui vẻ uống.
“Chà, hương thơm Long Phượng nồng nặc quá.”
Nhìn mọi người thở dài cảm thán, khóe miệng Diệp Trường Thanh co giật, như vậy mà vẫn còn mùi vị sao? Đã thêm nước đến năm lần rồi, cái nồi này sạch đến nỗi không cần rửa nữa, sao còn có mùi thơm của canh Long Phượng nữa?
“Tiểu tử Trường Thanh.”
Trong lúc Diệp Trường Thanh đang lắc đầu không thốt nên lời, Hồng Tôn cười bước tới trước, vừa rồi hắn bận uống canh nên không nói gì cả, bây giờ uống xong rồi, đương nhiên không thể thiếu màn hỏi han ân cần giả tạo.
Nào là ngươi có quen sống trong doanh trại gần biển không, có gặp nguy hiểm gì không?
Đối với những câu hỏi của Hồng Tôn, Diệp Trường Thanh đều lắc đầu.
Trong doanh trại gần biển, Diệp Trường Thanh thực sự không cảm thấy có nguy hiểm gì, trước đây người ta nói rằng thủy tộc rất hung hãn, nhưng theo ý kiến của Diệp Trường Thanh, thủy tộc không độc ác như vậy.
Nếu thật sự muốn nói hung hãn, Diệp Trường Thanh yên lặng nhìn các sư huynh sư tỷ xung quanh.
Khi đến hậu viện, ba người nhàn nhã trò chuyện, đương nhiên chủ yếu là Hồng Tôn và Thanh Thạch nói, Diệp Trường Thanh thì ở bên cạnh lắng nghe.
“Tiểu tử Trường Thanh, giờ tốt quá rồi, lão phu đã có thể gặp lại ngươi rồi.”
“Sư tôn, đệ tử cầu kiến.”
Trong lúc hắn ta đang nói, giọng của Triệu Chính Bình vọng lại từ bên ngoài viện.
Vừa rồi mấy người họ đã bàn bạc với nhau, nếu sư tôn của họ đều đến đây, vậy nhất định phải đối diện với chuyện trước đó, ít nhất phải để sư tôn giải phóng tu vi cho bọn họ, nếu không sau này làm sao bọn họ có thể ăn cơm.
Bên ngoài viện, trong lòng mấy người cảm thấy thấp thỏm không yên, họ an ủi lẫn nhau.
“Binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn.”
“Một lát phải nhận lỗi trước mặt sư tôn.”
Tính trước ngó sau, bọn họ ngàn vạn lần cũng không đoán được Hồng Tôn và Thanh Thạch có thể vào doanh trại gần biển, trong tình huống này, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thừa nhận sai lầm của mình.
Nhưng khi Triệu Chính Bình và những người khác đang nói, Từ Kiệt nói với vẻ mặt tức giận.
“Hừ, làm gì có sư tôn nào phong cấm tu vi của đệ tử, không cho đệ tử ăn cơm, hơn nữa chúng ta đã làm sai chuyện gì? Chúng ta chỉ vì ăn một bữa cơm thôi mà, như thế cũng sai sao?”
“Tam sư đệ, ngươi bớt nói lại đi, ngoan ngoãn nhận lỗi là xong.”
“Ta không nhận lỗi, sư tôn họ không cần giành đồ ăn, chúng ta thì sao? Mỗi một bữa ăn đều phải trải qua trắc trở khổ cực, vận dụng cả mấy mánh khóe nhỏ nhặt để kiếm miếng ăn thì có gì sai? Ta mặc kệ, dù sao thì ta cũng không có sai.”
Bây giờ Từ Kiệt đã trở nên cứng rắn, đúng lúc này, giọng nói của Hồng Tôn truyền đến từ trong sân.
“Vào đi.”
Nghe vậy, mọi người nhìn nhau, Triệu Chính Bình lo lắng, hắn đặc biệt nhắc nhở Từ Kiệt.
“Tam sư đệ, một lát đừng chọc giận sư tôn, hiểu chưa?”
“Hừ, các ngươi sợ hắn, nhưng ta không sợ. Làm gì cũng phải nói đạo lý chứ, dù sao đi nữa ta không sai.”
Vừa lẩm bẩm vừa đi về hướng trong viện, nhìn bộ dáng của Từ Kiệt, mấy người họ có chút lo lắng, nếu như tên ngốc này không quay đầu hối lỗi mà lại chọc sư tôn tức giận nữa, vậy thì bọn họ thật sự thê thảm rồi.
Nhưng vừa vào sân sau, Hồng Tôn còn chưa kịp mở miệng, Từ Kiệt không nói lời nào đã trượt chân quỳ xuống, trực tiếp nhào tới đầu gối của Hồng Tôn, ôm lấy đùi Hồng Tôn, nước mắt tuôn trào như mưa.
“Sư tôn, đệ tử biết sai rồi.”