Đối mặt với ra tay đột ngột của Hồng Tôn, đám người Triệu Chính Bình liên tục kêu la.
“Sư tôn, ngươi nghe ta nói.”
“Còn gì để nói, nghịch đồ, tiếp chiêu đi.”
“Sư tôn, ta…”
“Ta cái gì mà ta, trúng!”
Hồng Tôn bên này ra tay không chút nể nang, nhưng Thanh Thạch bên kia đối mặt với Vương Dao lại có vẻ hơi do dự.
Đối mặt với Thanh Thạch, hai mắt Vương Dao đỏ bừng, trông như sắp òa khóc, giọng nói êm ái dịu dàng.
“Sư tôn, ta rất nhớ ngươi.”
Dứt khoát làm nũng luôn đây mà, nếu là trước kia, có lẽ Thanh Thạch sẽ lập tức mềm lòng, dù sao tình cảm cũng như cha con.
Nhưng lúc này đây, mặc dù Thanh Thạch rất do dự, nhưng rất nhanh đã lộ ra nụ cười hiền lành.
“Tiểu Dao.”
“Sư tôn.”
“Đừng trách vi sư.”
Cuối cùng vẫn không trở về được nữa, Thanh Thạch chỉ ngón tay ra, cũng phong bế tu vi của Vương Dao.
Cái thời thầy hiền trò hiếu trước kia đã qua rồi, Tiểu Vương Dao ngây thơ ngày xưa cũng không trở về được nữa.
Từ đầu đến cuối mới chỉ hơn mười hơi thở, đám người Triệu Chính Bình đều bị phong bế tu vi, mỗi người đều lộ vẻ phức tạp nhìn Hồng Tôn và Thanh Thạch.
“Sư tôn, các ngươi…”
Đến bây giờ bọn họ vẫn không rõ Hồng Tôn và Thanh Thạch xuất hiện ở nơi này như thế nào.
Nhưng mà, đối mặt với nghi ngờ của mấy người, rõ ràng Hồng Tôn và Thanh Thạch đều không thèm quan tâm, hai người sớm đã bị mùi thơm thoang thoảng trong không khí làm cho thèm không chịu nổi rồi.
Hít sâu một hơi, Hồng Tôn lộ vẻ hưởng thụ cảm thán.
“Chính là mùi thơm này.”
Ngay sau đó không chút do dự quay người đi đến nhà bếp, trực tiếp coi nhẹ đám Triệu Chính Bình ở sau lưng.
Dù sao cũng đã phong bế tu vi, mấy tên nghịch đồ này cũng không thể gây ra phiền toái gì, chờ cơm nước xong rồi trừng trị bọn họ.
“Sư tôn, đợi một chút…”
Mặc cho đám người Triệu Chính Bình hô như thế nào, Hồng Tôn và Thanh Thạch đều không để ý đến, mà cùng lúc đó, tất nhiên các đệ tử khác cũng chú ý tới Hồng Tôn và Thanh Thạch, ai nấy đều khiếp sợ không thôi.
“Đệt, Phong Chủ và Đại Trưởng Lão.”
“Nơi này là doanh trại gần biển đúng không? Ta nhớ không nhầm đâu nhỉ?”
“Trận pháp đâu, trận pháp của doanh trại gần biển đâu, mất hiệu lực rồi hả?”
“Bây giờ là lúc nào rồi mà các ngươi còn để ý những chuyện này, ăn cơm trước đã.”
“Đúng đúng đúng, ăn cơm đã, cơm nước xong rồi lại nói.”
Thế nhưng, cũng chỉ là khiếp sợ một chút, cho dù nói như thế nào, ăn cơm mới là quan trọng nhất, hôm nay chính là canh Long Phượng đấy.
Các đệ tử cướp được vị trí đều phấn khởi khôn cùng, mà những người không cướp được vị trí thì mất mát không thôi.
Hôm nay cũng không phải đồ ăn bình thường, bọn họ không cướp được, quả thật hối hận muốn chết.
Nhưng khi mọi người ở đây buồn rầu, có một tên đệ tử nội môn đột nhiên nhìn về phía mấy người Triệu Chính Bình, trong miệng lẩm bẩm một câu.
“Hình như vừa rồi Phong Chủ phong bế tu vi của các sư huynh rồi?”
Vừa nói ra lời này, đám đệ tử thất bại thi nhau đưa mắt nhìn về phía mấy người Triệu Chính Bình, trong lúc nhất thời, mấy người chỉ cảm thấy lạnh giá, giống như bị thứ gì bao vây.
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Từ Kiệt cẩn thận nói ra.
“Các vị sư đệ, các ngươi…”
Ánh mắt có gì đó sai sai, hệt như khi nhìn Thủy tộc, còn không đợi Từ Kiệt nói hết lời, dám đệ tử thất bại đã lộ vẻ tươi cười, nói.
“Sư huynh, tu vi của các ngươi bị phong bế rồi hả?”
Nụ cười rực rỡ, trong mắt tràn đầy chờ mong, mà đám người Từ Kiệt thấy vậy, trong lòng càng thêm không chắc, nhưng vẫn ráng chống đỡ nói ra.
“Nói bậy, căn bản không có chuyện này.”
“Sư huynh không cần chống chế nữa, vừa rồi ta thấy cả rồi, Phong Chủ đích thân phong bế tu vi của các ngươi, phải không sư huynh?”
“Đúng vậy, đều là sư huynh đệ đồng môn, sư huynh không cần thiết phải giấu bọn ta.”
“Đúng vậy đúng vậy, bọn ta cũng sẽ không làm gì sư huynh.”
Một đám đệ tử ân cần hỏi thăm, đồng thời cất bước đến gần, thoáng chốc đã vây đám người Triệu Chính Bình vào giữa.
Đối với lần này, sắc mặt mấy người Triệu Chính Bình đều trở nên nặng nề.
“Các ngươi muốn làm gì?”
“Khà khà, cũng không có gì, chỉ là muốn ăn cơm thôi, nếu tu vi của các sư huynh đã bị phong bế, vậy nhường bữa cơm này cho sư đệ nhé.”
“Các ngươi…”
“Sư huynh đắc tội, Triền Thủ.”
“Miên Chưởng.”
Không nói thêm gì nữa, các đệ tử sôi nổi ra tay, mà mấy người Triệu Chính Bình không có tu vi, tất nhiên không có sức đánh trả, dễ dàng bị chế ngự.
“Ha ha, tốt quá, ta cướp được vị trí rồi.”
“Không nghĩ tới còn có niềm vui bất ngờ.”
“Đây đều là công lao của Phong Chủ.”
“Đúng đúng đúng, Phong Chủ uy vũ.”
Mấy tên đệ tử nội môn cướp được vị trí từ trong tay đám người Triệu Chính Bình, ai nấy đều cực kỳ phấn khởi đi vào nhà bếp.
Vốn đã tuyệt vọng, không ngờ lại có một miếng bánh từ trên trời rơi xuống thế này, đúng là trời không tuyệt đường người.
Mà ngược lại, lúc này đám người Triệu Chính Bình vô cùng nóng nảy, hai mắt đỏ bừng, quát.
“Này, các ngươi trở lại cho ta.”
“Đó là của ta, là canh Long Phượng của ta.”
“Đáng chết, trả canh Long Phượng cho ta.”
Vốn là món ngon chắc chắn được ăn, ván đã đóng thuyền, vậy mà trong khoảnh khắc đã vụt mất.
Phải biết, vì ngụm canh Long Phượng này, mấy người Từ Kiệt đã nhịn tròn ba ngày, chỉ lát nữa là vào miệng rồi, nhưng cuối cùng lại bị người ta cướp mất.
Tiếng rống giận dữ không được đáp lại, đám người Từ Kiệt chỉ có thể gọi tên hai người Hồng Tôn.
“Sư tôn, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.”
“Sư tôn, cởi bỏ cho ta, ta chỉ uống một ngụm.”
“Sư tôn, ta chính là đệ tử duy nhất của ngươi.”
Chỉ tiếc rằng, Hồng Tôn và Thanh Thạch không hề để ý đến mấy người, lúc này hai lão già kia đã đi đến trước nồi lớn, nhìn nước canh óng ánh long lanh trong nồi, không nhịn được chảy nước miếng.
Nấu tròn ba ngày ba đêm, canh Long Phượng này tỏa ra ánh sáng như ngọc, hương thơm tinh khiết mà nồng đậm xông thẳng vào xoang mũi.
Hai lão già nhìn mà không rời nổi mắt.
Còn Diệp Trường Thanh trước mặt, nhìn thấy hai người thì ngây ra tại chỗ, trong lòng cũng nảy sinh nghi ngờ, vì sao Phong Chủ và Đại Trưởng Lão lại ở chỗ này?
Hơn nữa, bên ngoài…
“Phong Chủ này, hình như mấy người đại sư huynh đang gọi ngươi.”
Không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, nghe vậy, Hồng Tôn còn chẳng thêm nhấc mí mắt, trả lời qua loa.
“Ngươi nghe nhầm rồi, không có người nào gọi lão phu cả, mà Trường Thanh tiểu tử này, giờ có thể ăn rồi chứ?”
“À, có thể, có thể rồi.”
“Ha ha, vậy lão phu không khách sáo nữa.”
Ngươi có thể tưởng tượng hai lão già đã gần một tháng không được ăn sẽ khủng khiếp cỡ nào không, trước mắt chính là như vậy đấy.
“Này, miếng đùi này là của ta, còn cả sừng rồng kia nữa.”
“Một người lại một người tranh cướp.”
Hai người ở trong sân ăn quên cả trời đất, mà đám người Triệu Chính Bình ở ngoài viện đã khóc ròng.
“Canh Long Phượng của ta.”
“Đáng chết, để lại cho ta một ngụm.”
Nhìn thấy đám đệ tử thân truyền Triệu Chính Bình khóc đến tan nát cõi lòng như vậy, các đệ tử cũng không cướp được vị trí bên cạnh tốt bụng mở lời an ủi.
“Sư huynh đừng hô, vô dụng thôi.”
“Đúng vậy, tiết kiệm chút sức lực, hít thêm chút mùi thơm, còn có thể thỏa chút cơn thèm.”
“Về mặt này bọn ta rất có kinh nghiệm, không được ăn, dù sao vẫn được hít mùi thơm.”
“Mẹ nó ta là tam sư huynh của Thần Kiếm Phong, ngươi lại bảo ta hít mùi thơm?”
Chỉ là nghe thấy vậy, Từ Kiệt chợt nổi nóng, hắn ta là ai chứ, đệ tử thân truyền đấy, há có thể suy bại đến mức chỉ có thể hít mùi thơm, hôm nay chính là…
“Tam sư huynh, đừng nói nữa, mau hít đi, thơm quá đi mất.”
Vương Dao bên cạnh đã ra sức hít từ lúc nào không hay.