Mặc dù không biết Phong Chủ và Đại Trưởng Lão tới đây làm gì, nhưng chỉ cần hai người không ra khỏi trận pháp thì sẽ không có vấn đề gì. Hai tên đệ tử âm thầm quyết định, chờ lát nữa Phong Chủ nói cái gì thì bọn hắn cũng sẽ không ra ngoài.
Hồng Tôn thấy họ không ngừng lùi ra sau thì cong miệng cười, đám nhóc con, cho rằng chỉ dựa vào một trận pháp này đã ăn chắc lão phu rồi hả?
“Các ngươi lui xa như vậy làm gì?”
“À thì… Phong Chủ có chuyện gì cứ việc nói thắng.”
Hai người sống chết không chịu ra khỏi trận pháp. Hồng Tôn thấy thế thì bước lên trước vài bước. Sau đó, hai tên đệ tử trừng mắt muốn rớt cả tròng ra ngoài.
Bọn họ thấy gì đây? Phong chủ và Đại Trưởng Lão đi vào trận pháp.
Ông trời ạ, chẳng nhẽ đại trận ở doanh trại gần biển bị hỏng sao?
Trong mắt hai tên đệ tử tràn ra nghi ngờ. Không phải chứ, từ tuổi xương cho đến tu vi của Phong Chủ và Đại Trưởng Lão đều vượt quá giới hạn của trận pháp, nhưng sao họ có thể vào được.
Tên đệ tử đứng đờ ra tại chỗ, còn chưa đợi hai người lấy lại tinh thần, Hồng Tôn đã cười giễu cợt đứng ở trước mắt.
Hai gã đệ tử chân mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, họ trợn mắt hốc mồm nhìn Hồng Tôn:
“Phong… Phong Chủ… các ngươi…”
Lắp bắp đến mức một câu cũng không nói được, quả thực như gặp quỷ.
Trận pháp lớn như vậy cứ để cho người ta nghênh ngang mà vào sao? Quả thực không hợp thói thường.
Hồng Tôn nhìn hai người bị dọa ngốc thì nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng:
“Các ngươi cho rằng dựa vào một trận pháp này thì có thể chống lại lão phu?”
Trước mắt không còn trận pháp ngăn cản, Hồng Tôn và Thanh Thạch chẳng khác gì hổ lạc bầy dê.
Đối diện với câu hỏi thăm của Hồng Tôn, tên đệ tử suy nghĩ mãi không biết nên làm sao bây giờ.
Đến cuối cùng, qua một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, do dự khoảng chừng 0,01 giây hai người mở miệng nói.
“Phong chủ minh dám, thật sự không liên quan tới chúng ta. Mọi chuyện đều do tam sư huynh cả, chúng ta không biết gì hết.”
Xin lỗi tam sư huynh, bọn sư đệ hết cách rồi.
Hồng Tôn thấy thế cười càng tươi hơn. Tất nhiên hắn biết mọi chuyện đều do tên nghịch đồ kia bày ra.
“Ngoan ngoan ở đây canh chừng, đừng làm những chuyện mờ ám vô dụng có hiểu không?”
“Hiểu, hiểu.”
Hai tên đệ tử gật đầu như gà mổ thóc, mãi cho đến khi hai người Hồng Tôn rời đi mới dám đứng thẳng.
“Bây giờ phải làm sao đây?”
“Sao ta biết được, đứng canh tiếp đi.”
“Ài, ngươi nói xem Phong Chủ với Đại Trưởng Lão đi vào kiểu gì nhỉ?”
Qua nhiều năm, Hồng Tôn mới lại đặt chân tới doanh trại gần biển này. Dọc đường đi, hắn không nhịn được cảm thán nói.
“Còn nhớ năm đó, lúc tới doanh trại gần biển ta chỉ là một tiểu tử vắt mũi chưa sạch.”
“Ngươi còn có tâm tư cảm thán à? Hiện giờ chúng ta bị phong ấn tu vi, ngươi nói đám nghịch đồ này có thể…”
Thanh Thạch ở bên cạnh nói.
Bởi vì khắc Thiên Nhân đại trận trên cơ thể, nên bây giờ tu vi của Thanh Thạch và Hồng Tôn đều bị phong ấn ở Pháp Tướng Cảnh viên mãn, như vậy cũng chỉ ngang bằng với đám Triệu Chính Bình và Liễu Sương mà thôi.
Nhưng Hồng Tôn lại tỏ ra không lo lắng tới việc này.
“Tuy rằng đám nghịch đồ kia không biết điều, nhưng chẳng qua cũng không tới mức quá đáng. Mà ngươi nói cũng đúng, chuẩn bị trước cũng không thừa.”
“Ngươi muốn…?”
“Tiên hạ thủ vi cường, đánh lén một đợt.”
Hai lão già còn chưa tới doanh trại gần biển đã nghĩ tới việc đánh lén rồi, dù sao có thể nào thì cũng phải chế trụ mấy tên nghịch đồ này trước.
“Cách này hay.”
“Khà khà, cuối cùng lão phu cũng có thể ăn miếng cơm nóng rồi.”
“Ha ha ha…”
Vừa nói, hai người vừa đi về hướng doanh trại gần biển.
Mà lúc này, bên trong doanh trại gần biển, một trận đại chiến đã bộc phát, quy mô kinh thiên động địa, thần khiếp quỷ sầu.
Dưới sự kích thích của mùi máu tươi nồng đậm, rất nhiều đệ tử dồn dập lấy ra thủ đoạn bản thân ẩn giấu.
“Xin lỗi sư huynh, bây giờ tu vi ta cũng không yếu hơn huynh.”
“A, quả nhiên là có ẩn giấu, nhưng mà sư đệ ngươi chắc chắn sư huynh không đột phá sao?”
Trên tám phần mười số đệ tử đều không hiểu vì sao tu vi đột nhiên tăng lên một cảnh giới nhỏ.
Mặc dù ngày thường lúc đoạt cơm, bọn hắn không bại lộ ra. Thế nhưng hôm nay, đám đệ tử thi nhau triển lộ tu vi thật của bản thân.
Tu vi là như thế, về thuật pháp thì lại càng không cần phải nói, tiểu thành hóa đại thành, đại thành hóa viên mãn.
Còn có mấy loại thuật pháp cao cấp không thi triển được, bây giờ cũng bị mọi người dùng ra.
“Sư đệ, Thương Long Kiếm Pháp địa cấp trung phẩm này sư huynh còn chưa khống chế được. Tốt nhất sư đệ tự mình rời khỏi đi.”
“Thương Long Kiếm Pháp sao? Sư đệ bất tài vừa hay cũng học được một ít.”
“Ngươi gạt ta.”
“Như nhau cả.”
Chiến đầu càng ngày càng kịch liệt, người nào cũng không muốn bỏ qua bữa tiệc lớn hôm nay. Lần này là món hầm Long Phượng đấy, Trường Thanh sư đệ hầm ba ngày ba đêm mới xong.
Không giống với các đệ tử khác, lúc này đám đệ tử thân truyền Triệu Chính Bình, Liễu Sương, Từ Kiệt, Lục Du Du, Vương Dao đang nhàn nhã đứng bên ngoài phòng bếp.
Ở đây không có ai là đối thủ của bọn hắn, phải nói là từ lúc bước vào doanh trại gần biển này bọn hắn chẳng có tí áp lực nào.
“Đúng là ở doanh trại gần biển thoải mái nhất. Lần nào cũng có cơm ăn.”
Từ Kiệt không nhịn được cảm thán nói, thể nghiệm không cần áp lực mà vẫn có thể ăn cơm như thế này làm cho người ta muốn dừng mà không được.
Cuối cùng hắn cũng có thể lĩnh hội cảm giác hạnh phúc của sư tôn rồi.
Khi ở tông môn, sư tôn chưa bao giờ tới tranh ăn, thế mà vẫn được ăn không thiếu bữa nào. Đây mới là đãi ngộ của cường giả chứ, và bây giờ, Từ Kiệt hắn cũng có được đãi ngộ như vậy.
Hắn yêu doanh trại gần biển này đến chết mất thôi, vừa có nguyên liệu nấu ăn cuồn cuộn liên tục, vừa không cần lo lắng chuyện đoạt cơm ăn.
Nói xong, Từ Kiệt còn lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
“Cũng không biết sư tôn thế nào rồi. Một mình hắn ở tông môn chắc phải cô đơn lắm. Đồ nhi bất hiếu không thể làm bạn bên cạnh sư tôn, trong lòng ân hận không thôi. Nhưng mà doanh trại gần biển là chuyện lớn, đồ nhi cũng chỉ có thể bỏ gia đình mà vì mọi người. Sư tôn, đừng trách tội đồ nhi.”
Đám Triệu Chính Bình nghe vậy thì giật khóe miệng, sao tên này có thể ti tiện như vậy đây.
Nhưng mà nói thật, bọn hắn cũng rất thích doanh trại gần biển này, quả thực là một mảnh đất phong thủy tốt.
Họ không cần ra tay, chỉ việc đứng bên cạnh nhìn vô số đệ tử chiến đấu hăng say, sau đó tới giờ cơm là có thể bước vào dùng bữa, quả thực thoải mái muốn chết.
Chẳng qua, Từ Kiệt vừa mới nói xong thì giọng nói âm u của Hồng Tôn truyền tới.
“Nghịch đồ, saosư tôn ta không biết ngươi còn có phần hiếu tâm này đây?”
Hả?
Nghe thấy giọng nói này tất cả mọi người sững sờ tại chỗ. Từ Kiệt còn bày ra bộ dáng như gặp quỷ, nhưng sau đó nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
“Ài, xem ra ta nhớ sư tôn quá rồi, còn xuất hiện cả ảo giác.”
Nơi này là doanh trại gần biển, sao sư tôn có thể xuất hiện ở đây chứ. Chắc chắn không thể nào, do hắn nghĩ nhiều thôi.
Cho đến tận khi thân hình của Hồng Tôn đột nhiên xuất hiện trước mắt Từ Kiệt, hắn mới hoảng sợ kêu một tiếng.
“Cái đệt…”
“Nghịch đồ, nhìn thấysư tôn bất ngờ thế sao?”
Hồng Tôn nở nụ cười, chẳng qua nhìn kiểu gì thì nụ cười này chỉ toàn lạnh lẽo. Từ Kiệt còn chưa kịp phản ứng thì Hồng Tôn đã chỉ một ngón tay, kiếm khí bắn ra, phong ấn tu vi Từ Kiệt trong nháy mắt.
Cả đám người Triệu Chính Bình bên cạnh cũng không thoát khỏi, Hồng Tôn không có đám này có thời gian phản ứng, ra tay ngay lập tức.
Trong lúc nhất thời mấy người cứ mơ màng mà bị đám Hồng Tôn chế trụ.