Nghe thấy canh Long Phượng, trong mắt Triệu Chính Bình và những người khác đều ánh lên tia sáng lấp lánh khi nhìn về phía cái nồi lớn.

Ngay cả mùi đã thơm như thế, nếu như được cắn một miếng, chẳng khác nào bay thẳng lên trời.

Trong lịch sử nấu ăn của Diệp Trường Thanh chưa từng có chuyện như vậy, mùi thơm trực tiếp tràn ngập cả doanh trại.

“Trường Thanh sư đệ, ngày mai chúng ta ăn Canh Long Phượng sao?”

Từ Kiệt mong đợi hỏi Diệp Trường Thanh, nhưng Diệp Trường Thanh lại lắc đầu.

“Ít nhất sẽ mất ba ngày, món này cần một chút thời gian.”

“Ba ngày à?”

Hắn ta cảm thấy hơi thất vọng, nhưng sau đó lại lắc đầu, ba ngày thì ba ngày, chờ đợi cũng được, chuyện tốt cần có thời gian.

Dù sao ở doanh trại gần biển, không ai có thể tranh đoạt với những đệ tử thân truyền này, cơm ăn đều được bảo đảm vững chắc.

Hắn ta rời đi với vẻ mặt lưu luyến, tin tức ba ngày sau ăn canh Long Phượng nhanh chóng truyền đi trong đám đệ tử.

Đây là món ăn phức tạp và tốn thời gian nhất mà sư đệ Trường Thanh từng nấu, mọi người đều rất mong chờ, nên họ đang cố gắng hết sức để giành được một chỗ ăn.

Vậy nên, tất cả các đệ tử tu luyện ngày càng chăm chỉ hơn.

Nhưng chỉ trong hai ngày kế tiếp, không biết có phải là trùng hợp hay không, những đệ tử vốn định ra ngoài tu luyện trước đó, lại lần lượt chạy đến doanh trại gần biển.

Vốn dĩ huynh đệ gặp nhau hẳn là chuyện vui mừng.

“Sư đệ về rồi à?”

“Ha ha, ta về tông môn, nhưng biết được đệ tử Thần Kiếm Phong ở doanh trại gần biển nên mới tới nơi này.”

“Ngươi đi mấy tháng rồi, nói cho sư huynh nghe ngươi đã đi những nơi nào?”

“Cũng không có gì, chỉ là đi dạo một vòng Viên Sơn.”

Những đệ tử này đi ra ngoài trải nghiệm, có một số đi tới lãnh địa của Yêu tộc, có một số đi vào cấm địa, tóm lại đều trải qua vô số lần sinh tử.

Cảnh tượng huynh đệ đoàn tụ thực sự rất cảm động, nhưng chẳng mấy chốc, cảnh tượng cảm động này đã thay đổi hoàn toàn.

Một canh giờ trước hai người còn ân cần hỏi thăm sức khỏe nhau, lúc này đã dùng chĩa đao kiếm đối mặt nhau.

“Sư đệ, ngươi đi du ngoạn nhiều mệt mỏi, mấy ngày nay nên nghỉ ngơi đi, bữa cơm này không nên ăn.”

“Vớ vẩn, sư đệ cửu tử nhất sinh là vì cái gì? Cũng chỉ là vì một miếng ăn này thôi. Bây giờ ta tu luyện trở về, như sư tỷ Kim Mẫn đã nói, từ nay về sau, mỗi bữa ăn của phòng bếp này đều phải có một phần cho ta.”

Kim Mẫn, người ở bên cạnh cũng đang cạnh tranh, lúc này trong đầu đầy dấu hỏi, các ngươi muốn đánh nhau thì đánh đi, đừng có lôi ta vào cuộc được không?

“Nói vậy là sư đệ không nể mặt?”

“Đấu rồi mới biết, sư huynh.”

Ngay lập tức, cả hai lao vào đánh nhau và kết quả có thể nói là trong dự liệu nhưng ngoài tình lý.

Người đệ tử đi ra ngoài tu luyện trở về đã giành được chiến thắng, thành công đánh bại sư huynh của mình.

Nhìn sư đệ vui vẻ vào bếp, trong mắt sư huynh tràn đầy kinh ngạc.

Hắn mạnh đến vậy sao? Trải nghiệm sinh tử này thực sự có tác dụng lớn như vậy sao?

Hắn không biết để có được thực lực như hiện tại, rốt cuộc sư đệ này đã làm bao nhiêu chuyện điên rồ.

Những đệ tử từ bên ngoài trở về đều bày ra thực lực cường đại, hoàn toàn khác so với lúc trước.

“Tiến bộ không nhỏ chút nào.”

Lúc ăn cơm, Triệu Chính Bình cùng các đệ tử thân truyền khác nhìn những đệ tử ra ngoài tu luyện trở về, trong lòng thầm ngưỡng mộ.

Tuy nhiên, mặc dù sức mạnh của những người này đã trở nên cường đại hơn, nhưng vẫn không phải là mối đe dọa đối với họ.

“Hừ, sướng quá, mấy tháng nay ta đều vì nhớ đến sư đệ Trường Thanh mà kiên trì sống sót.”

“Ai nói không phải đâu? Nếu như không nghĩ tới sư đệ Trường Thanh, ta cũng không biết làm sao kiên trì nổi.”

“Ta đã đạt được ý nguyện của mình.”

Mấy tháng không được ăn bát cơm nóng hổi này, tất cả đệ tử tu luyện trở về đều xúc động khôn xiết.

Chỉ là những lời bọn họ nói, Diệp Trường Thanh dù nghe thế nào cũng cảm thấy có gì đó không đúng.

Cùng sự trở về của những đệ tử ra ngoài tu luyện này đã khiến cuộc tranh giành bữa ăn được mong chờ gần đây trở nên càng khốc liệt hơn.

Những huynh đệ lúc đầu có thể ổn định ăn cơm, giờ lại trở thành hộ khó có cơm ăn.

Vì lý do này, bọn họ chỉ có thể càng điên cuồng tu luyện hơn để tăng cường bản thân.

Ba ngày trôi qua trong nháy mắt, vào chạng vạng tối ngày hôm ấy, tất cả đệ tử trong doanh trại đều nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ đang chờ đợi điều gì.

“Còn nửa canh giờ.”

“Sắp đến giờ ăn tối rồi.”

“Hôm nay ta chắc chắn phải uống được canh Long Phượng.”

Mọi người đều đã điều chỉnh trạng thái của mình ở mức tốt nhất, mục đích là chờ đến giờ ăn.

Bữa tối hôm nay hoàn toàn khác với trước đây, hôm nay có canh Long Phượng.

Canh Long Phượng đã ninh ba ngày, mùi thơm ngào ngạt lượn lờ trong doanh trại đã ba ngày, canh Long Phượng đã khiến cho tất cả đệ tử đều chảy nước miếng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, cuộc cạnh tranh này vô cùng khốc liệt, mọi người sẽ thể hiện phong độ tốt nhất cùng thủ đoạn mạnh nhất của mình, đã đến lúc mọi người xuất ra lá bài tẩy của mình để chiến đấu.

Toàn bộ doanh trại gần biển đều có cảm giác đằng đằng sát khí, ngay cả Diệp Trường Thanh đang ở trong bếp cũng cảm thấy kỳ lạ.

“Kỳ quái, sao hôm nay yên tĩnh như vậy?”

Căn bản không còn nghe thấy âm thanh tu luyện của đệ tử trước giờ nữa, toàn bộ doanh trại yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Nhưng bây giờ đã đến giờ ăn tối, Diệp Trường Thanh không đào sâu tìm hiểu, cả Diệp Trường Thanh cũng rất mong chờ món canh Long Phượng nấu suốt ba ngày trời, dù sao cũng đã hao phí rất nhiều tâm sức của bản thân hắn.

Thời gian từng chút trôi qua, các đệ tử lần lượt mở mắt ra, ánh mắt nhìn nhau, hỏa quang tỏa ra khắp nơi.

“Sư đệ, đến giờ ăn tối rồi.”

“Đúng vậy, trước đây ta có thể nhường sư huynh một chút, nhưng hôm nay thì không được rồi.”

“Ta cũng như vậy, ngươi đừng trách sư huynh nếu đả thương phải sư đệ.”

“Sư huynh cũng vậy.”

Bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, tất cả đệ tử đều nín thở tập trung chờ đợi tín hiệu cuối cùng.

Không khí lúc này như ngưng đọng lại, còn thoang thoảng mùi chua nhàn nhạt.

“Không khí nặng nề thật.”

“Đúng thế, không khí còn nặng nề hơn so với cuộc đại chiến Yêu tộc.”

Bùm… Bùm… Bùm

“Là âm thanh gì vậy? Thật âm u.”

“Bầu không khí càng ngày càng nặng nề hơn.”

“Ta cảm thấy như mùi không khí đã thay đổi.”

“Đây được định sẵn là một trận chiến mang tính lịch sử.”

“Sư huynh, vừa rồi là do ta thả ba quả rắm vang dội.”

“Ngươi bệnh hoạn quá, thời điểm này mà ngươi còn thả rắm ba cái.”

“Ta không nhịn được mà.”

“Cút.”

Ngay khi các đệ tử đang chuẩn bị ra tay, hai bóng người bay tới từ bên ngoài trận pháp, rất nhanh họ đã đáp xuống cửa trận pháp.

Hai đệ tử ngoại môn phụ trách bảo vệ trận pháp vốn không vui đang than thở với nhau, nhưng vừa thấy người tới, bọn họ lập tức sững sờ.

“Phong Chủ, Đại Trưởng Lão, sao hai người lại tới đây?”

“Sao, ngạc nhiên khi thấy lão phu à?”

Người bất thình lình đến đây chính là Hồng Tôn và Thanh Thạch, Hồng Tôn nghe vậy liền nở nụ cười, hắn dừng một chút rồi cười lạnh lùng, hai mắt hơi híp lại.

“Nhìn sắc mặt ngươi hồng hào, gần đây ăn uống khá tốt nhỉ.”

“Chúng ta không có”

“Ha ha, bỏ lại Phong Chủ ta, tới doanh trại gần biển này ăn uống phủ phê, các ngươi thật đúng là đệ tử tốt của Thần Kiếm phong.”

Cảm thấy có nguy hiểm, hai người vô ý thức lui về phía sau một bước, đối mặt với vẻ mặt có gì đó không đúng của Hồng Tôn, chỉ có trận pháp này mới có thể cho bọn họ cảm giác an toàn.

Dù sao Phong Chủ cùng Đại Trưởng Lão không thể tiến vào trận pháp, chỉ cần bọn họ không tìm đường chết bước ra thì không có vấn đề gì.

Bọn họ hạ quyết tâm, mặc kệ Phong Chủ nói như thế nào, tuyệt đối sẽ không rời khỏi trận pháp một bước, có đánh chết cũng sẽ không đi ra ngoài.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play