Ngoài miệng mắng là đàn ông thối tha, nhưng đao kiếm trong tay lại chém lên người yêu thú chúng nó, đám Thủy tộc thật sự phục sát đất rồi.
Thậm chí, ví dụ như thiếu nữ lúc trước bị thanh mai trúc mã của mình từ chối này, bây giờ đang đuổi theo chém loạn vào một con cua khổng lồ, trong mắt tràn đầy sát ý.
“Đàn ông thối tha, đồ lừa đảo, tình cảm thanh mai trúc mã hơn trăm năm, vậy mà trong mắt ngươi, ta còn kém một bữa cơm, ta chém chết kẻ bạc tình nhà ngươi.”
Đối với chuyện này, con cua khổng lồ này thật sự bó tay rồi.
“Cô nương, mẹ nó ta thật sự không quen biết ngươi, đây là lần đầu tiên ta giẫm lên đất liền, trước đó vẫn luôn sống trong nước.
“Còn dám chối cãi, vô tình cơm đạo chó má, lão nương ta tu sát phu đạo đây.”
“Mẹ nó, một lũ thần kinh.”
Hoàn toàn bị làm cho tê liệt, mà trên tường thành, đám đệ tử Thần Kiếm Phong như Triệu Chính Bình, Liễu Sương, Từ Kiệt lo lắng xuất hiện bất trắc gì, còn chưa ăn cơm xong đã bưng bát chạy lên tường thành.
Nhưng vừa nhìn thấy cục diện trước mắt, mọi người đều choáng váng.
Số lượng đệ tử Ngọc Nữ Phong không nhiều, tính đi tính lại cũng chừng nghìn người, cộng thêm năm nghìn đệ tử Thần Kiếm Phong không cướp được cơm, tổng cộng cũng chỉ hơn sáu nghìn người.
Nhưng năm vạn Thủy tộc phía đối diện, trừ bỏ không nói đến những tên bị sập bẫy, lúc này ai nấy đều bị giết cho chạy bán sống bán chết.
“Cái đệt, Ngọc Nữ Phong dũng mãnh vậy sao?”
Cho một miếng gân rồng vào miệng, Từ Kiệt vừa nhai say sưa ngon lành vừa cảm thán.
Thế này cũng dũng mãnh quá rồi, bình quân mỗi đệ tử Ngọc Nữ Phong đuổi theo chém giết mười Thủy tộc.
“Thực dũng mãnh.”
“Đây gọi là gì ấy nhỉ? Đây gọi là dù đắc tội ai cũng không thể đắc tội nữ nhân, ngươi xem các nàng ra tay tàn nhẫn cỡ nào.”
Đúng lúc có tên đệ tử nhìn thấy một Thủy tộc bị đệ tử Ngọc Nữ Phong vung kiếm chém thẳng vào mệnh căn, trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trên tường thành bỗng cảm thấy dưới đũng quần lạnh giá, tàn nhẫn, mẹ nó tàn nhẫn quá đi.
“Gào…”
Tiếng kêu gào thảm thiết, cho dù ở trên tường thành cũng nghe thấy rõ ràng.
“Ngươi nói xem, liệu các nàng có dùng thủ đoạn này đối phó chúng ta không?”
Có đệ tử không nhịn được nói ra một câu, vừa nói ra lời này, sắc mặt đám người Triệu Chính Bình, Từ Kiệt đều cứng lại, thi nhau quay đầu nhìn về phía đệ tử kia.
“Ừ thì… ta cũng chỉ nói bừa thôi.”
Bị mọi người nhìn chăm chú, đệ tử kia cười ngượng ngùng, nhưng ngay sau đó, Từ Kiệt lại tỏ vẻ nghiêm túc nói ra.
“Không thể không phòng.”
“Tam sư huynh nói rất có lý, dù sao đây chính là nhược điểm lớn nhất của nam tử chúng ta.”
“Ta nhớ hình như trong tông môn có môn thuật pháp có thể ‘súc dương nhập phúc’.”
“Đúng đúng đúng, ta cũng nhớ ra, hình như tên là Tỏa Dương Công gì đó.”
Một môn thuật pháp hạ phẩm rác rưởi, ngoài ‘súc dương nhập phúc’ ra thì cũng chỉ có hiệu quả cố bản bồi nguyên, hơn nữa còn cực kỳ có hạn.
Nếu là lúc trước, đó là thứ chó cũng không thèm luyện, chỉ bày ra để hít bụi ở Công Pháp Đường.
Nhưng bây giờ, sau khi tận mắt nhìn thấy đệ tử Ngọc Nữ Phong vung kiếm chém vào mệnh căn của Thủy tộc, các đệ tử Thần Kiếm Phong nhất trí cho rằng, Tỏa Dương Công chính là công pháp chắc chắn phải luyện.
“Ai về tông môn đổi Tỏa Dương Công này cho mọi người?”
Triệu Chính Bình nãy giờ không nói gì bỗng nhiên lên tiếng, rõ ràng đã không thể chờ đợi, một ngày chưa luyện, cứ luôn có cảm giác bên dưới lành lạnh, trong lòng không nắm chắc.
Cuộc chiến cũng không diễn ra quá lâu, cùng với tiếng gầm giận dữ của Thủy tộc cuối cùng, chiến đấu kết thúc.
“Mẹ nó ta căn bản không biết ngươi, phụ lòng con em ngươi, đồ thần kinh.”
Tận mắt nhìn thấy cuộc chiến này, đệ tử Thần Kiếm Phong trên tường thành chỉ có thể dùng một chữ để đánh giá: mãnh, mẹ nó thật dũng mãnh.
Đệ tử Ngọc Nữ Phong hoàn toàn không tốt đẹp giống như bình thường, oán khí kia, sát khí kia, thủ đoạn kia, dù đứng bên cạnh xem thôi cũng sợ tới tê dại cả đầu.
Triệu Chính Bình lại không nhịn được nói.
“Người nào đi đổi Tỏa Dương Công về? Ta làm chủ cho người đó một suất ăn cơm.”
Mẹ nó, nhất định phải nhanh chóng luyện Tỏa Dương Công, sao trước kia không nghĩ tới việc tu luyện môn công pháp này chứ?
Khi đệ tử Ngọc Nữ Phong trở về doanh trại, ngoài các nữ đệ tử như Liễu Sương, Lục Du Du, Vương Dao ra thì rõ ràng thái độ của đám nam đệ tử như Triệu Chính Bình, Từ Kiệt, Trần Mục khách sáo hơn không ít.
“Các sư muội khổ cực rồi.”
“Lợi hại lợi hại, sư huynh tự ti.”
“Sư tỷ mệt không? Nào nào nào, uống ngụm nước rồi nghỉ ngơi một lát.”
Nhìn biểu cảm kỳ lạ của mọi người, các đệ tử Ngọc Nữ Phong chẳng hiểu ra sao, nhưng sau khi trút oán khí trong lòng ra, quả thật dễ chịu hơn rất nhiều, cho nên cũng mỉm cười trả lời.
“Sư huynh không cần khách sáo, thời gian bọn ta đến đây cũng không ngắn, hôm nay phải tạm biệt rồi.”
Sớm đã quyết định muốn rời đi, các cô thật sự không muốn tiếp tục đau buồn chờ đợi ở nơi này nữa, không có cơm ăn ở lại còn có ý nghĩa gì.
Nhưng mà, mọi người Thần Kiếm Phong vừa nghe thấy lời này bỗng phấn chấn hẳn lên.
Muốn đi? Vậy thì tốt rồi.
Lúc này, dưới sự dẫn đầu của Từ Kiệt, một đám đệ tử Thần Kiếm Phong xung phong nhận việc đưa tiễn.
“Vậy à, sư muội đi vội vàng như vậy sao?
Hay là ở lại thêm mấy ngày.”
“Đúng vậy đúng vậy, đều là người một nhà cả.”
Ngoài miệng nói là giữ lại, nhưng động tác tay lại vô cùng chân thật, đang dần đẩy các cô gái ra bên ngoài trận pháp.
Các đệ tử Ngọc Nữ Phong còn chưa rõ là chuyện gì xảy ra thì đã bị đẩy ra bên ngoài trận pháp, quay đầu chỉ thấy đệ tử Thần Kiếm Phong đứng ở lối vào, sôi nổi vẫy tay nói tạm biệt.
“Sư muội đi thong thả.”
“Dọc đường chú ý an toàn.”
Mẹ kiếp, không phải các ngươi muốn giữ bọn ta lại sao? Có người tràn đầy nghi ngờ nói ra.
“Sư tỷ, sao ta lại ở chỗ này rồi?”
“Không biết.”
“Không phải bọn họ muốn giữ chúng ta lại sao?”
“Ta nói là không biết rồi mà, mơ mơ màng màng đã đi ra rồi.”
Có gì đó sai sai, nhưng vốn đã muốn đi, nên cuối cùng các cô gái chỉ u oán nhìn đệ tử Thần Kiếm Phong ở lối vào, sau đó rời đi.
Nhìn đệ tử Ngọc Nữ Phong rời đi rồi, đám người Triệu Chính Bình mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nhất định phải nhanh chóng giải quyết chuyện Tỏa Dương Công, các ngươi cũng không muốn bị chém mệnh căn đâu nhỉ?”
“Đại sư huynh yên tâm, đích thân ta đi xử lý việc này.”
“Ừ, vậy thì làm phiền tam sư đệ rồi, nhớ kỹ, đây chính là chuyện cực kỳ quan trọng.”
“Ta hiểu.
Ngươi có thể tưởng tượng ra cảm giác tận mắt nhìn thấy mệnh căn bị chém đứt không? Cũng khó trách vì sao đám người Triệu Chính Bình lại coi trọng như vậy.
Đám người Liễu Sương, Lục Du Du thấy vậy, ai nấy đều che miệng cười khúc khích, hiếm khi trông thấy mấy tên này sợ như vậy.
Sau khi quét tước chiến trường, thu dọn sạch sẽ, mọi người lại bắt đầu tu luyện.
Chỉ là khác với lúc trước, đến đêm khuya, toàn bộ doanh trại gần biển thoang thoảng mùi thơm đầy quyến rũ.
Mọi người đang tu luyện ngửi được mùi thơm này, ai nấy đều không bình tĩnh nổi nữa rồi.
“Ôi cái đệt, mùi thơm này…”
“Không giống với lúc trước, căn bản không nhịn được mà.”
Tìm kiếm mùi thơm, rất nhanh mọi người đã đi tới phòng bếp, đám người Triệu Chính Bình đi thẳng vào sân sau, chỉ thấy một chiếc nồi lớn đang được đun trên bếp lửa, mà Diệp Trường Thanh thì ngồi trên ghế tựa ở bên cạnh, nhàn nhã uống trà, thi thoảng ăn một viên đan dược như ăn kẹo đường.
“Trường Thanh sư đệ, cái này…”
“Chính là canh Long Phượng đấy, thời gian hơi lâu, cho nên mọi người phải nhịn thêm chút nữa.”