Ban đầu đệ tử Ngọc Nữ Phong còn định thi triển mỹ nhân kế, nhưng ai biết được đệ tử Thần Kiếm Phong không để bản thân bị nắm mũi dẫn đi.
Có người thì từ chối thẳng mặt, có người thì vẫn nói chuyện nhưng chỉ cần nhắc đến chuyện ăn cơm thì ngay lập tức trở mặt vô tình.
Một giây trước còn ngươi ngươi ta ta thân thiết, một giây sau lại nói cho ngươi biết ta tu vô tình cơm đạo.
Đám đệ tử Ngọc Nữ Phong tức giận tới nghiến răng nghiến lợi, có cần phải thành thật như vậy không?
Đám người này dầu muối không ăn, họ cũng hết cách rồi. Mà trùng hợp là, đúng lúc này, ngoài viện truyền tới tiếng la: “Tới ăn cơm thôi.”
Sau đó là tiếng bước chân vội vàng xông tới. Đệ tử Ngọc Nữ Phong thấy thế thì đưa mắt nhìn nhau, sau khi do dự một giây thì cũng nhanh chóng xông ra ngoài.
Nhưng dù bọn họ không buông tha cho bất cứ cơ hội nào thì kết quả cũng không ngoài sở liệu, toàn quân bị diệt.
“Sư huynh, chúng ta là thanh mai trúc mã.”
“Tờ thứ hai kiếm phổ, Nộ Trảm Cựu Tình Nhân.”
“Sư đệ, lúc trước ta từng cứu đệ.”
“Tờ thứ ba kiếm phổ, Bất Đương Cảm Tình Nhân.”
“Sư…”
“Tờ thứ mười kiếm phổ, Huy Kiếm Thí Ma Thần.”
Đám người này vẫn không hề lưu thủ như trước, đệ tử Ngọc Nữ Phong nhanh chóng bại trận, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn đệ tử Thần Kiếm Phong ăn như hổ đói, càng đáng tiếc là tối nay còn có món mới.
“Món ăn mới à, tốt tốt tốt, dù sao chưa được ăn thịt Giao Long bao giờ.”
“Tay nghề Trường Thanh sư đệ vẫn tốt như trước.”
“Nước hầm thịt này có thể rèn luyện thân thể, bây giờ ta đã cảm thấy thân thể nóng lên rồi.”
“Đúng vậy đấy, ngay cả đệ tử nội môn cũng cảm nhận được hiệu quả, Trường Thanh sư đệ muốn nghịch thiên rồi.”
Đồ ăn trước đây cũng có hiệu quả với việc tu luyện nhưng tuyệt đối không so được với một bát canh hầm thịt này. Phải biết được, tu vi đệ tử nội môn đa phần đã đạt tới Tử Phủ Cảnh, ai mạnh hơn thì đạt tới Nguyên Anh Cảnh.
Ngay cả bọn họ cũng cảm thấy có ích, chỉ sợ công dụng của nước hầm thịt này sáng vai được với đan dược tứ cấp.
Mùi vị tuyệt mỹ, công dụng phi phàm, quả thực là nước tiên.
“Cũng nhờ công hiệu của nguyên liệu nấu ăn thôi, huyết mạch Giao Long nồng đậm hơn Thủy tộc khác nhiều, vì vậy công dụng cũng tốt hơn.”
Diệp Trường Thanh nghe các sư huynh ca ngợi không ngớt thì cũng múc một chén nếm thử, giải thích nói.
Đám đệ tử nghe vậy thì gật đầu liên tục.
“Tuy rằng là vậy, chẳng qua tuyệt đối không thể thiếu được tay nghề của Trường Thanh sư đệ.”
“Xem ra sau này phải nghĩ cách kiếm thêm nhiều Giao Long nữa.”
“Đúng đúng, những thủy tộc khác so với Giao Long quả thực cách biệt như trời với đất.”
“Nếu không lần sau để cho lão Long Vương phái một đội quân Giao Long tới?”
“Đội quân chỉ toàn Giao Long? Có khả năng, mau nghĩ kế hoạch nào.”
Vừa ăn, mọi người vừa bàn tán xem lên kiếm thịt Giao Long như thế nào.
Bộ dáng họ như muốn hốt gọn một mẻ cả tộc Giao Long. Chẳng qua số lượng Thủy tộc ở Đông Hải thì nhiều, nhưng Giao Long thì không giống vậy.
Long tộc sinh sản chậm, cả tộc Giao Long cũng chỉ có tổng cộng mười vạn con.
Đám các ngươi còn muốn lão Long Vương phái cả một đội quân Giao Long tới, chẳng phải quá đáng lắm rồi sao?
Thấy mọi người ăn miệng dính đầy mỡ, đệ tử Ngọc Nữ Phong bên ngoài phòng bếp không ngừng nuốt nước miếng, trong lòng oán trách không thôi.
“Sư tỷ, ngươi nói chúng ta tới doanh trại gần biển làm gì chứ?”
“Đúng vậy đấy, mấy ngày nay không ăn nổi một miếng.”
Tưởng tượng tốt đẹp trong đầu lúc trước đã sớm bị sự thật đánh tan thành mảnh nhỏ. Vị sư tỷ dẫn đầu nghe vậy thì nặng nề nói.
“Không có cơm ăn chỉ chứng minh thực lực chúng ta quá yếu. Chúng ta trở về phải cố gắng tu luyện, chờ đến lúc Thần Kiếm Phong quay về tông môn nhất định chúng ta sẽ ăn được.”
Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ, thủ đoạn hoa hòe lòe loẹt không có tác dụng với đệ tử Thần Kiếm Phong, nếu muốn ăn cơm thì vẫn phải dựa vào thực lực.
Vị sư tỷ này không có ý định tiếp tục ở lại doanh trại gần biển nữa. Loại cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể ăn này dày vò quá rồi.
Còn không bằng để nàng quay về tông môn tu luyện, sau này đường đường chính chính đánh bại đệ tử Thần Kiếm Phong cướp lấy phần cơm này.
Các đệ tử Ngọc Nữ Phong khác nghe vậy thì gật đầu tán đồng. Đúng đấy, không ăn được thì còn ở lại làm gì? Nhìn cho đỡ thèm chắc?
Ngay lúc họ quyết định rời đi, thì trận bia bên trong doanh trại đốt nhiên phát ra tia sáng màu đỏ. Đám đệ tử đang ăn cơm nhao nhao quay đầu nhìn, hai mắt phát sáng.
“Tới rồi, tới rồi.”
Ánh sáng của trận bia tượng trưng cho điều gì mọi người hiểu rõ vô cùng.
Tuyệt, lão Long Vương không những rộng lượng mà hiệu suất còn nhanh nữa. Quả thật không tệ, đúng là một con rồng tốt.
Từng người điên cuồng xúc cơm, ăn xong chuẩn bị đi ra xử lý nguyên liệu nấu ăn. Nhưng mà đúng lúc này, đệ tử Ngọc Nữ Phong lại đứng ra nói.
“Sư huynh, để cho chúng ta đi đi.”
Đệ tử Ngọc Nữ Phong chủ động xin đi giết giặc cũng không có ý gì khác. Chủ yếu là bởi họ còn ôm một bụng tức giận, trước khi đi cũng phải tìm chỗ phát tiết đã.
Chẳng qua đám đệ tử Thần Kiếm Phong lại không hiểu. Thấy đệ tử Ngọc Nữ Phong nói vậy thì từng tên một ôm chặt bát tô trong tay, vẻ mặt đầy đề phòng.
“Sư muội, lúc trước chúng ta đã nói rõ rồi, muốn ăn cơm phải dựa vào thực lực. Cho dù các ngươi đứng ra tiêu diệt Thủy tộc thì chúng ta cũng không chia cơm cho các ngươi đâu.”
“Đúng đấy sư tỷ, nếu không các ngươi quay trở về phòng nghỉ ngơi đi, việc đối phó những Thủy tộc này cứ để cho chúng ta.”
“Ngươi!”
Chẳng nhẽ giữa người với người không có một chút lòng tin nào hay sao? Đệ tử Ngọc Nữ Phong nghe vậy thì càng thêm tức ngực khó thở, cũng chẳng muốn giải thích nữa, từng người một quay lưng đi ra khỏi doanh trại.
Lần này, lão Long Vương không chuẩn bị quà mừng nữa, chỉ phái năm vạn thủy tộc tới.
Đám thủy tộc này cứ thế không hề phòng bị mà rơi vào cạm bẫy đệ tử Thần Kiếm Phong bố trí. Chỉ trong chớp mắt đã tử thương thảm trọng.
Chờ phù triện và trận pháp dừng lại, đệ tử Ngọc Nữ Phong thi nhau nhảy xuống tường thanh bắt đầu đồ sát tàn nhẫn.
Nói tàn nhẫn cũng không phóng đại tí nào. Sát ý trong mắt các nàng đặc kịt, trường kiếm trong tay vung vẩy liên tục, ngay cả miệng cũng khép mở mắng chửi không ngừng nghỉ.
“Không có tên đàn ông nào tốt cả.”
“Gì mà trong lòng không có phụ nữ, chó má cả. Rút kiếm vô tình gì chứ, khốn nạn.”
“Một đám đàn ông xấu, ta chỉ muốn ăn cơm sao còn không được chứ?”
Từ lúc tới doanh trại gần biển tới nay, những ấm ức, lửa giận tích lũy trong lòng các nàng hoàn toàn bộc phát vào lúc này.
Cả đám đệ tử Ngọc Nữ Phong như hóa thân thành sát thần, ra tay tàn nhẫn, dọa sợ cả quân đội thủy tộc.
“Đây là đệ tử Đạo Nhất Tông sao? Không phải ma tu đó chứ?”
Sát khí quá mạnh, thậm chí còn khủng bố hơn cả yêu thú chúng nó.
Hận ý trong mắt các nàng như thể hận không thể phanh thây xé xác chúng ra, phải có bao nhiêu thù hằn mới có ánh mắt đó vậy?
Hơn nữa, trong lúc chiến đấu, lời mắng chửi của đệ tử Ngọc Nữ Phong khiến đám Thủy tộc không hiểu nổi.
“Đàn ông thiên hạ không ai tốt cả.”
“Không phải, ta là yêu thú, ngươi nói chuyện này với ta làm gì?”
“Yêu thú cũng thế, không ai tốt hết, chết đi cho lão nương.”
“Ta cũng không phải giống đực, ta là giống cái.”
“Ngươi cho rằng lão nương không biết tộc hàu các ngươi là loài lưỡng tính hả? Năm nay ngươi là con cái, sang năm ngươi lại thành con đực. Vậy nên đi chết đi.”
Đám thủy tộc bị bọn họ làm cho phát điên rồi, các ngươi hận đàn ông như vậy thì đi kiếm đàn ông mà chém. Chúng ta là yêu thú, yêu thú đấy biết không? Không hề có khái niệm đàn ông nào ở đây cả!