Phản tổ ư? Nghe được lời này, mi mắt sư huynh này giật điên cuồng, ta thấy không phải con chuột này phản tổ, mà là ngươi phản tổ con mẹ nó rồi.

“Nếu như ngươi đã nói như vậy, sư đệ, để tránh cho mọi chuyện bại lộ, sư huynh ta chỉ còn cách giết ngươi để bịt miệng.”

Trường kiếm chậm rãi nâng lên, thấy vậy, tên sư đệ đó giật mình nhảy lên từ dưới đất.

“Sư huynh, huynh nghiêm túc đấy chứ?”

“Ngươi thấy sao?”

“Mẹ kiếp.”

Thấy thanh trường kiếm đang hung hăng bổ xuống, tên sư đệ lắc mình né tránh thanh kiếm trượt qua.

“Hừ, ngươi muốn dùng thủ đoạn thô bỉ như vậy đối phó ta?”

“Ối.”

Khi đang nói chuyện, trong lúc không chú ý, lúc hắn xoay người tựa hồ như đụng phải cái gì đó, quay đầu lại liền nhìn thấy một đệ tử Ngọc Nữ Phong.

“Sư huynh, sao huynh có thể làm thế?”

Nàng ngồi bệt xuống đất với bộ dạng yếu ớt, đôi mắt đỏ hoe.

Thấy vậy, vị sư huynh này thực sự tê liệt, vừa mới tiễn một người đi, giờ lại đến một người khác, mà đệ tử Ngọc Nữ Phong này đã học được hơi quá nhanh.

Khóe miệng giật giật, hắn căn bản không để ý tới dáng vẻ kiều diễm thanh tú của vị đệ tử Ngọc Nữ Phong này.

“Sư muội, nếu muội cũng muốn chết, sư huynh không ngại giúp muội.”

Hả? ? ?

Như vậy không đúng, vị đệ tử Ngọc Nữ Phong nghe xong liền sững sờ trong giây lát, lẽ ra hắn không nên phản ứng như vậy.

“Sư huynh, huynh…”

Nàng muốn mở miệng, nhưng chưa nói xong đã bị vị sư huynh này ngắt lời.

“Sư muội, mỹ nhân kế vô dụng thôi, bởi vì sư huynh đi theo Vô tình cơm đạo.

Vừa hay gần đây sư huynh học được một tuyệt thế kiếm pháp tên là Vô Tình Kiếm, ta sẽ thi triển cho sư muội xem.”

Vừa nói hắn vừa giơ kiếm đâm về phía nàng, giọng nói lạnh lùng.

“Trong lòng ta không có nữ nhân, rút kiếm tự nhiên như thần, kiếm pháp trang thứ nhất, trước tiên chém người trong lòng, giết.”

“Mẹ kiếp.”

Không chút do dự, đệ tử Ngọc Nữ Phong này bật dậy bỏ chạy không thèm ngoảnh lại.

Sau khi chạy một quãng đường xa, đến khi nàng chạy đến bên cạnh vài đệ tử Ngọc Nữ Phong khác, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thế nào hả?”

Thấy vậy, mấy nàng đều hỏi.

Các nàng đặt tay lên ngực tự hỏi, họ đã thực sự từ bỏ rất nhiều, thậm chí họ đã sử dụng mỹ nhân kế chỉ để có bữa ăn.

Nhưng kết quả vị đệ tử nói với vẻ mặt khổ sở.

“Hoàn toàn vô dụng.”

“Sao có thể được? Với sắc đẹp của sư muội, nàng được xếp vào hàng thượng giai của cả Ngọc Nữ Phong chúng ta.”

“Thật sự là vô dụng, vừa rồi hắn ta nói là đi theo vô tình cơm đạo.”

Hả? ? ?

“Còn luyện một bộ tuyệt thế kiếm pháp, miệng nói trong lòng hắn ta không có nữ nhân, rút kiếm tự nhiên như thần, kiếm pháp trang thứ nhất, trước tiên chém người trong lòng.”

Hả? ? ?

Có loại kiếm pháp này sao? Sao các nàng hoàn toàn chưa từng nghe qua về nó cả.

Trải qua mấy ngày nay, các đệ tử Ngọc Nữ Phong quả nhiên bắt đầu phát triển theo một phương hướng kỳ quái.

Tất cả chỉ vì bọn họ thiếu ăn, thực lực kém, thủ đoạn mưu kế gì cũng vô dụng, cuối cùng ngay cả mỹ nhân kế cũng bị bức ra dùng, thật sự là không còn cách nào.

Thấy vậy, một vị sư tỷ trầm mặc một lát rồi nói.

“Có lẽ chỉ là ngoài ý muốn thôi, không thể nào tất cả các đệ tử Thần Kiếm phong đều như vậy.”

“Đúng đúng đúng, sư muội cảm thấy đệ tử Thần Kiếm phong cũng không tệ.”

Sau khi bàn bạc, chúng nữ nhân nghĩ rằng họ vẫn có thể tiếp tục thử.

Cứ như vậy, trong doanh trại xuất hiện một số cảnh tượng kỳ dị, đệ tử Ngọc Nữ Phong chủ động bắt chuyện với đệ tử Thần Kiếm phong, hoặc là đã quen biết trước đó, thậm chí là hai người có cảm tình với nhau, giờ phút này họ không ngại xấu hổ mà phá lệ một lần.

Trong một sân nhỏ của đệ tử ngoại môn, một đệ tử ngoại môn của Thần Kiếm Phong và một đệ tử ngoại môn của Ngọc Nữ Phong ngồi đối diện nhau, lúc này đệ tử Ngọc Nữ Phong dịu dàng nói.

“Sư huynh, huynh còn nhớ chúng ta đã cùng nhau bái nhập Đạo Nhất tông không?”

“Tất nhiên là ta nhớ.”

“Vậy huynh còn nhớ ước định trước đây của chúng ta không?”

“Ý của sư muội là?”

“Ai ya, sư huynh hư quá, năm đó không phải huynh nói là chờ chúng ta tu luyện thành công liền kết làm đạo lữ sao?”

Hai người cùng xuất thân từ một nơi, hơn nữa gia tộc hai bên cũng là thế giao, quả thật là có ước định như vậy, trong lúc nói ra câu này, trên mặt nữ nhân hiện lên một tia ửng hồng.

Nghe vậy, trong mắt đệ tử Thần Kiếm Phong cũng lộ ra một tia tình ý, hắn ta dịu dàng nói.

“Làm sao ta quên được, đời này ta vĩnh viễn không quên.”

Bốn mắt chạm nhau, một mùi chua chua bắt đầu thoang thoảng trong không khí, giữa nhu tình mật ý, đệ tử Ngọc Nữ Phong này ngượng ngùng nói.

“Thật ra nhiều năm như vậy, ta đã biết sư huynh muốn cái gì, hiện tại huynh và ta cũng được xem là đệ tử ngoại môn nổi bật, ta… ta cảm thấy đã đến lúc thực hiện lời hứa năm đó.”

Nghe vậy, đệ tử của Thần Kiếm Phong lập tức vui mừng khôn xiết, được ở bên người mình yêu đương nhiên là chuyện tốt.

“Thật sao sư muội? Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”

Hắn ta ngạc nhiên hỏi.

“Ừ, ta thực sự nghĩ vậy.”

“Thật tốt quá sư muội, muội biết ta đã chờ đợi ngày này bao lâu không?”

“Ta muốn ở bên cạnh sư huynh, cùng sư huynh tập luyện, cùng nhau ăn cơm, lúc nào cũng bên nhau”

Hai người đang nói chuyện, nhưng đột nhiên đệ tử của Thần Kiếm Phong dừng lại.

Ăn cơm? ? ?

Ngay lập tức chủ đề thay đổi, sắc mặt hắn ta cũng nghiêm lại.

“Sư muội, sư huynh suy nghĩ lại một chút, giờ vẫn còn quá sớm, chờ khi nào chúng ta thăng lên thành đệ tử nội môn mới tính chuyện này.”

Muốn lừa cơm của lão tử ư, không có cửa nhé.

Một giây trước còn đang tốt, giây sau đột nhiên thay đổi, đối với chuyện này, sư muội sửng sốt, sau đó tức giận nói.

“Ngươi cùng ta thanh mai trúc mã, ngươi đối sử với ta như vậy sao?”

“Sư muội, đây không phải chuyện thanh mai trúc mã, ta…”

“Ta còn không bằng một bữa cơm trong mắt ngươi sao?”

“Đây không phải là vấn đề có cơm hay không, mà là ta tu luyện theo con đường vô tình cơm đạo.”

“Con đường vô tình cơm đạo?”

“Đúng vậy, còn có kiếm thuật, sư muội ngươi nhìn xem.

Trong lòng không có nữ nhân, rút kiếm tự nhiên như thần, trang thứ hai kiếm pháp, nộ trảm người yêu cũ.”

Vừa nói, hắn vừa vung kiếm chém một nhát, đám đệ tử của Ngọc Nữ Phong ngẩn cả người.

Cảnh tượng như thế này có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong doanh trại.

“Cái gì con đường cơm đạo vô tình? Cái gì kiếm pháp vô tình? Ngươi đùa ta à?”

“Ta nói đều là sự thật sư tỷ à, không tin ngươi xem đi.

Trong lòng không có nữ nhân, rút kiếm tự nhiên như thần, kiếm thư trang thứ ba, đừng làm người yêu.”

“Không phải trước kia ngươi đã nói đi theo Hồng trần kiếm đạo sao? Sao bây giờ lại biến thành Vô tình cơm đạo rồi?”

“Đây là Đạo mà ta vừa ngộ ra. Nó giống như câu nói rằng trong lòng không có phụ nữ, rút kiếm tự nhiên như thần, trên trang thứ tư của kiếm thư, thế gian không yêu người.”

Vẫn còn nhiều loại khác.

“Ở trang thứ năm của kiếm thư, vung kiếm phúc hồng trần.”

“Trang thứ sáu của kiếm thư, trả lại linh hồn tự do cho ta.”

“Trang thứ bảy của kiếm thư, không được làm tù nhân.”

“Trang thứ tám của kiếm thư, khí ái bế tâm môn.”

“Trang thứ chín của kiếm thư, không yêu tức là thần.”

Khi các đệ tử Ngọc Nữ Phong trở về nơi ở của họ, ai nấy đều sững sờ, cái gì mà vô tình cơm đạo? Cái gì mà kiếm pháp vô tình?

Có đạo như vậy trong Đạo Nhất tông sao?

Một đám đệ tử Ngọc Nữ Phong tụ tập cùng một chỗ, ai nấy đều vẻ mặt buồn bã u sầu nói.

“Hoàn toàn không có cách nào.”

“Đúng vậy, trước đó thì vẫn nói chuyện rất tốt, nhưng nói đến chuyện ăn cơm thì là Vô tình cơm đạo.”

“Sư tỷ, giờ phải làm như thế nào?”

“Làm quái nào mà ta biết được? Trang thứ mười của kiếm thư, đoạn tình thí ma thần a.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play