Lời nói của Từ Kiệt khiến sư tỷ Ngọc Nữ Phong ngây ra tại chỗ, có loại cảm giác thế giới quan, nhân sinh quan đều bị sụp đổ.

Hoàn toàn chìm vào hoài nghi bản thân, không mảy may chú ý tới, Vương Dao bên cạnh đang truyền âm linh lực cho Từ Kiệt.

“Tam sư huynh, ngươi lừa người ta như vậy không tốt đâu!”

“Vậy chứ phải làm thế nào? Cứ dọa đã rồi nói tiếp, hơn nữa, nói lời quang minh chính đại với nguyên liệu nấu ăn làm gì, đó chẳng phải điên rồi sao? Khi Yêu tộc ăn con người, chúng nó sẽ cảm thấy thủ đoạn của mình hèn hạ sao?”

“Cũng đúng.”

Đang nói chuyện, tình hình chiến đấu trên bầu trời lại xảy ra thay đổi.

Mặc dù Liễu Sương và Lục Du Du nhân cơ hội Thanh Vũ Phượng bị thương nặng, nhưng dù sao ‘côn trùng trăm chân, đến chết vẫn còn giãy giụa’, một đại yêu Thiên Yêu Cảnh cũng không dễ giết như vậy.

Thanh Vũ Phượng phản ứng kịp, lập tức triển khai phản kích, cho dù bị thương nặng, nhưng cũng nhanh chóng áp chế ba người Triệu Chính Bình.

Trông thấy Thanh Vũ Phượng lại chiếm thượng phong, Từ Kiệt vội vàng lên tiếng.

“Ngươi không định giữ lại mạng sống của bạn đời ngươi sao?”

Nói xong, trường kiếm lại đâm sâu thêm chút, Thanh Vũ Hoàng lại phát ra tiếng kêu rên thảm thiết, nghe vậy, Thanh Vũ Phượng sững sờ, mà sao ba người Triệu Chính Bình có thể bỏ qua cơ hội này, lập tức ra tay, lại là một đợt đánh lén hoàn mỹ.

“Loài người hèn hạ, ta giết các ngươi.”

“Mạng của bạn đời này của ngươi…”

“A, hèn hạ, uổng cho Đạo Nhất tông các ngươi còn tự xưng là đứng đầu chính đạo.”

“Giờ tay ta run một cái, bạn đời của ngươi coi như…”

“Các ngươi hèn hạ hơn cả ma tu, còn dám xưng là tu sĩ chính đạo, ta nhổ vào.”

“Ồ, hình như bạn đời này của ngươi không còn thở nữa rồi.”

“Ta giết chết các ngươi.”

Cùng với những câu uy hiếp của Từ Kiệt, mỗi một lần Thanh Vũ Phượng tìm được cơ hội phản kích thì đều bị nắm trúng thóp, mà ba người Triệu Chính Bình cũng là xử lý Thanh Vũ Phượng trong tình huống như vậy.

Đệ tử Ngọc Nữ Phong chứng kiến toàn bộ quá trình, lúc này đều chìm vào im lặng, đây là chuyện Đạo Nhất tông các nàng có thể làm ra sao?

Chỉ với tất cả những gì vừa xảy ra, ngươi nói đây là tông môn ma đạo nào đó, chắc rằng cũng sẽ có người tin tưởng.

Đặc biệt là Từ Kiệt, thật sự còn giống ma đầu hơn ma đầu.

Nhưng khi Thanh Vũ Phượng bị giết, trong lòng các đệ tử Ngọc Nữ Phong chỉ còn ba chữ to: canh Long Phượng.

Về phần mấy suy nghĩ không đành lòng, không vẻ vang, làm nhục thể diện tông môn vừa nảy kia, tất cả đều bị ném lên chín tầng mây.

Mẹ nó đây là nguyên liệu nấu ăn mà, ngươi nói lý lẽ với nguyên liệu nấu ăn, đó không phải bị điên sao?

Có đệ tử Ngọc Nữ Phong không nhịn được liếm môi, hô lên.

“Từ sư huynh uy vũ.”

Vừa nói ra lời này, các đệ tử Ngọc Nữ Phong khác cũng sôi nổi lên tiếng phụ họa.

“Từ sư huynh uy vũ.”

“Triệu sư huynh uy vũ.”

“Liễu sư tỷ uy vũ.”

Trong mắt nào còn phức tạp vừa rồi, tất cả đều bị Thanh Vũ Phượng Hoàng chiếm giữ, đây chính là canh Long Phượng đấy.

Nhìn thay đổi của đám đệ tử Ngọc Nữ Phong, khóe miệng đệ tử Thần Kiếm Phong giật giật, phụ nữ các ngươi đúng là dễ thay đổi!

“Sư muội, không phải vừa rồi ngươi còn nói làm thế này không tốt sao?”

“Ta nói vậy sao? Chắc là sư huynh nghe nhầm rồi.”

“Sư tỷ, không phải vừa rồi ngươi còn nói thủ đoạn của tam sư huynh làm nhục tông môn sao?”

“Ai nói? Đối phó Yêu tộc thì phải như vậy, nói lý lẽ với Yêu tộc làm gì?”

Tốt tốt tốt, lật mặt như lật sách, thật sự khiến người ta không bới ra được chút xíu khuyết điểm nào.

Xử lý xong nguyên liệu nấu ăn rồi.

“Tới tới tới, thu thập rồi mang về nào.”

Đám người Triệu Chính Bình, Từ Kiệt hô hào, mang thi thể Thanh Vũ Phượng Hoàng về.

Đi thẳng vào trận pháp, Từ Kiệt hưng phấn ôm lấy Diệp Trường Thanh.

“Trường Thanh sư đệ, tiếp theo giao cho ngươi.”

“Được.”

Hai đại yêu Thiên Yêu Cảnh đấy, mẹ nó thật sự bị mọi người làm thịt rồi.

Mặc dù thủ đoạn cũng chẳng ra gì, nhưng ngươi cần gì quan tâm đó là mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần bắt được chuột thì chính là mèo tốt.

Chỉ là nhìn thấy đệ tử Ngọc Nữ Phong, Diệp Trường Thanh cứ cảm thấy hình như các nàng đã thay đổi, nhưng cụ thể là thay đổi cái gì, trong lúc nhất thời không nói ra được.

Hai thi thể của Thanh Vũ Phượng Hoàng bị mang về doanh địa, Diệp Trường Thanh bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.

Con dao làm bếp mới này quả thật rất tốt, một dao cắt xuống, cho dù là Giao Long cứng rắn cũng lập tức bị xẻ ra.

“Dao tốt.”

Hài lòng gật đầu, Diệp Trường Thanh còn đặt cho bảo đao một cái tên vô cùng khí phách, con dao kinh thiên địa khiếp quỷ thần này được gọi là dao làm bếp.

Đám người Triệu Chính Bình bên cạnh nghe vậy, cả đám đều giơ ngón cái lên, ngoài cười nhưng trong không cười, nói.

“Hay, hay cho một con dao làm bếp, cái tên Trường Thanh sư đệ đặt quả thật khiến người người kinh ngạc.”

“Vô cùng khí phách.”

Nịnh hót xong thì mọi người nhanh chân rời đi, bởi vì bọn họ sắp không kìm nổi sắc mặt mình nữa rồi.

Thành thạo xử lý nguyên liệu nấu ăn xong, nhìn Thanh Vũ Phượng Hoàng đã được rửa sạch, Diệp Trường Thanh lẩm bẩm.

“Trông thì rất lớn đấy, mà nhổ lông xong lại chỉ còn chút xíu này?”

Rõ ràng quá trình chế biến canh Long Phượng rườm rà hơn những món khác, cần nấu trong ít nhất ba ngày, cho dù dùng linh lực thúc giục cũng vậy.

Cần nấu ra toàn bộ tinh hoa của hai loại nguyên liệu Long và Phượng Hoàng này vào trong một nồi canh.

Hai con Thanh Vũ Phượng Hoàng, Diệp Trường Thanh lại phối thêm năm con Giao Long, tính ra cũng được khoảng năm nghìn suất.

Đặt nồi nhóm lửa, thoáng chốc đã bắt đầu chế biến, còn cơm tối hôm nay, Diệp Trường Thanh nhìn chỗ gan rồng, thận rồng, gân rồng này, suy nghĩ một lát.

“Làm canh hỗn hợp đi.”

Diệp Trường Thanh chuẩn bị món ăn trong nhà bếp, sau khi mọi người rời đi thì cũng bắt đầu tu luyện.

Nhưng mà trong lúc tu luyện, có đệ tử đột nhiên hét lớn.

“Sư đệ cẩn thận.”

“Cái gì?”

“Đệt, Linh Anh Đan của ta.”

Vốn dĩ đang tập trung tu luyện, nhưng đột nhiên bị tiếng kêu to này làm cho giật nảy mình, bất giác lùi về sau một bước, lại không may giẫm lên một viên đan dược.

Sau đó chỉ thấy sư huynh kia quỳ xuống đất khóc rống lên, nhìn mảnh vụn đan dược dưới đất, nức nở nói.

“Đây là Linh Anh Đan ta chuẩn bị dùng để đột phá Nguyên Anh Cảnh, sư đệ ngươi…”

Linh Anh Đan là đan dược lục phẩm, giá cả không rẻ, đối mặt với cảnh tượng này, sư đệ giẫm lên đan dược liên tục nói lời xin lỗi.

“Ừ thì, sư huynh, ta không để ý, thật sự không phải cố ý.”

“Bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì? Đây chính là Linh Anh Đan ta dùng điểm tông môn tích góp trong ba năm mới đổi được đấy.”

“Ta…”

“Ngươi phải đền cho ta.”

“Nhưng trên người ta cũng không có Linh Anh Đan.”

“Vậy thì dùng một bữa cơm để đền.”

Hai người này vẫn đang giằng co, cách đó không xa cũng truyền đến tiếng hét lớn.

“Sư huynh cẩn thận.”

“Cái gì?”

“Chuột tầm bảo của ta, sư huynh, ngươi giẫm chết nó rồi.

Hu hu, Tiểu Kim à, hai ta sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, vào nam ra bắc, ngươi tìm vô số bảo vật cho ta, vốn muốn chờ sau khi ta thăng làm đệ tử nội môn sẽ cho ngươi được ăn ngon mặc đẹp, sao ngươi lại chết đi như vậy, sao ngươi lại nhẫn tâm bỏ ta đi như vậy?”

Tiếng khóc vô cùng đau thương, còn sư huynh kia, nhìn sự đệ này ôm thi thể con chuột trong ngực, trên trán nổi đầy gân xanh, hàm răng nghiến ken két.

“Sư đệ, cho dù ngươi muốn học Trần Mục sư huynh, tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị chút chứ, nhìn thế nào thì đây cũng chỉ là một con chuột bình thường.”

“Thối lắm, chuột tầm bảo của ta là phản tổ đấy, cho nên trông mới giống chuột bình thường, sư huynh phải đền cho ta.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play