“Mau mau mau, trước tiên chặn đường lui, đừng để nguyên liệu nấu ăn chạy mất.”
“Đệ tử tạp dịch, đệ tử ngoại môn, không được rời khỏi trận pháp. Đệ tử nội môn lấp kín đường lui.”
Đối mặt với hai đại yêu Thiên Yêu cảnh, đệ tử tạp dịch và đệ tử ngoại môn không có tác dụng gì, Triệu Chính Bình nhanh chóng phân phó nói.
Đám đệ tử nghe vậy chia nhau ra bắt đầu hành động, đệ tử nội môn tản ra bốn phía, bịt kín hết thảy đường lui, bố trí phù trận và trận pháp.
Còn Triệu Chính Bình, Liễu Sương, Từ Kiệt, Lục Du Du, Vương Dao, và vị sư tỷ là đệ tử thân truyền của Ngọc Nữ Phong thì xông thẳng về phía hai con Thanh Vũ Phượng Hoàng.
Con Thanh Vũ Phượng còn chưa kịp phản ứng, vẻ mặt nó nghi hoặc hỏi.
“Bọn họ vừa gọi chúng ta là gì?”
“Hình như là nguyên liệu nấu ăn.”
“Xem kiếm.”
Nó còn chưa nói xong, Triệu Chính Bình đã chém ra một kiếm, ánh kiếm sắc bén cắt trúng Thanh Vũ Phượng, để lại trên người nó một miệng vết thương thật dài.
Đau đớn kịch liệt khiến Thanh Vũ Phượng phẫn nộ không thôi. Nhưng mà còn chưa đợi nó lấy lại tinh thần, một luồng hàn băng đã bao phủ tới đóng băng nó trong nháy mắt.
Chẳng qua, băng tuyết này cũng không duy trì được lâu, rất nhanh đã bị nó tránh thoát.
Đa số các đệ tử thân truyền của các phong trên Đạo Nhất Tông đều có tu vi ở Pháp Tướng Cảnh. Còn đại sư huynh các phong giống như Triệu Chính Bình cũng chỉ đạt tới tu vi Pháp Tướng Cảnh viên mãn.
Tính ra chênh lệch một đại cảnh giới với đại yêu Thiên Yêu cảnh này.
Bởi vậy, tuy đám người Triệu Chính Bình chiếm ưu thế về nhân số nhưng muốn bắt được hai con Thanh Vũ Phượng Hoàng thì cũng không phải dễ dàng, thậm chí có thể nói là vô cùng khó khăn.
Minh chứng ngay đây, hai bên vừa giao thủ không được bao lâu, đám người Triệu Chính Bình đã gặp phải rất nhiều nguy cơ.
Diệp Trường Thanh ở trong trận pháp quan sát mọi chuyện, trong lòng hắn âm thầm sốt ruột, mẹ nó không muốn sống nữa thật hả? Trước khi ra tay cũng phải nhìn xem thử chênh lệch của hai bên đã chứ.
Hẳn đổ mồ hôi hột thay đám Triệu Chính Bình, phải biết hiện tại không có Hồng Tôn và Thanh Thạch, họ chỉ cần hơi có vô ý một chút không chỉ là trọng thương, mà có khả năng thân tử đạo tiêu ngay lập tức.
Con mẹ nó vừa nghe thấy ăn, mệnh cũng bỏ hả?
“Trách ta lắm miệng.”
Bản thân hắn vì cái quái gì mà cứ phải nói ra chứ, cứ giữ trong lòng ngẫm nghĩ không được hay sao?
Chiến đấu tiếp tục, thời gian trôi qua, kết cục Diệp Trường Thanh không muốn nhìn thấy nhất vẫn xuất hiện.
Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới.
Ba người Triệu Chính Bình, Liễu Sương, Lục Du Du vây công Thanh Vũ Phượng, không những không bắt được, mà càng ngày càng miễn cường.
Tính ra tình hình đám Từ Kiệt đối phó Thanh Vũ Hoàng có tốt hơn một chút.
Dù sao thì thực lực Thanh Vũ Hoàng không bằng Thanh Vũ Phượng, nó mới chỉ vừa đột phá Thiên Yêu cảnh. Về phần Thanh Vũ Phượng thì sớm đột phá Thiên Yêu Cảnh từ lâu.
Chiến cuộc càng ngày càng hung hiểm, sát ý trong mắt Thanh Vũ phượng cũng là càng ngày càng thịnh.
Tuy rằng đến bây giờ nó vẫn chưa rõ đám đệ tử Đạo Nhất Tông này phát điên cái gì, nhưng nếu tự bọn họ tới tìm chết ra khỏi trận pháp, vậy không trách nó được rồi.
“Hôm nay để cho ta nếm thử hương vị của thiên kiêu Đạo Nhất Tông thế nào, chắc hẳn rất tươi ngon.”
Nó muốn nuốt sống đám người Triệu Chính Bình đẳng người. Nhưng mà đúng lúc này, phía dưới đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, Thanh Vũ Phượng nghe được vội vàng quay đầu lại. Nó thấy Thanh Vũ Hoàng bị một đại trận vây khốn, không thể nhúc nhích, trường kiếm của Từ Kiệt đặt ngay trên cổ nó.
“Phù, cuối cùng cũng xong, tốc độ các ngươi chậm quá.”
Từ Kiệt thở phào một hơi, hắn quay sang nói với đám Trần Mục bên cạnh.
Thời điểm chiến đấu vừa rồi, đám Trần Mục tranh thủ bố trí trận pháp, còn Từ Kiệt thì dụ dỗ Thanh Vũ Hoàng rơi vào trong trận pháp.
Tuy rằng quá trình có chút hung hiểm, nhưng cuối cùng cuối vẫn thành công.
Nhưng mà bắt được Thanh Vũ Hoàng, chiến đấu cũng không tính kết thúc, sư tỷ thân truyền Ngọc Nữ Phong vẫn lo lắng sốt ruột như cũ nói.
“Thu phục được Thanh Vũ Hoàng rồi, nhưng còn Thanh Vũ Phượng phải làm sao đây? Sợ rằng đám Triệu sư huynh không kiên trì được.”
Đối này với vấn đề này Từ Kiệt chỉ mỉm cười, không hề lo lắng nói.
“Sư muội yên tâm, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch.”
Dứt lời, Từ Kiệt nhìn về phía Thanh Vũ Phượng trên không trung, cất cao giọng nói.
“Thanh Vũ Phượng, ngươi không hy vọng bạn đời này của ngươi chết đi đúng không?”
“Ngươi…”
Hắn vừa nói ra, Thanh Vũ Phượng giận dữ không thôi. Sư tỷ Ngọc Nữ Phong bên cạnh thì trợn mắt há hốc mồm.
“Ngươi cái gì mà ngươi, ngoan ngoãn dơ tay chịu trói, nếu không bên dưới kiếm của ta không lưu mạng yêu.”
“Nhân loại ti bỉ, mau thả ra.”
“Ngươi uy hiếp ta?”
Từ Kiệt hỏi ngược lại, trường kiếm đâm vào lần nữa, Thanh Vũ Hoàng lập tức phát ra tiếng kêu bi thảm. Thanh Vũ Phượng thấy thế vội vàng mở miệng.
“Đừng thương tổn nó.”
“Vậy phải xem biểu hiện của ngươi đã.”
Thanh Vũ Phượng nghe vậy thì không dám cử động nữa. Đám Liễu Sương, Lục Du Du bắt lấy cơ hội này, đột nhiên ra tay, nhân lúc Thanh Vũ Phượng không hề phòng bị làm nó bị trọng thương trong chớp mắt.
Tuy rằng không chém chết nó ngay được, nhưng cũng coi như xoay chuyển tình thế.
Tất cả đệ tử Ngọc Nữ Phong thấy toàn bộ quá trình đều bày ra vẻ mặt phức tạp.
Nói thế nào đây nhỉ, chung quy các nàng vẫn không đạt tới trình độ đệ tử Thần Kiếm Phong, sư tỷ thân truyền kia thì mang vẻ mặt khó có thể diễn tả nói.
“Từ sư huynh, làm như vậy có bỉ ổi quá không? Dù sao chúng ta vẫn là người của Đạo Nhất Tông.”
Lời này của nàng đã tính tương đối uyển chuyển. Đạo Nhất Tông là gì chứ? Đó là tông môn chính đạo hàng đầu ở Đông Châu. Thế nhưng hành động của đám Từ Kiệt lúc này còn âm hiểm hơn cả một ít ma tu, có phần làm nhục mặt mũi tông môn.
Nhưng mà Từ Kiệt lại nói.
“Cho nên mới bảo sư tỷ các ngươi không ăn được cơm, có nguyên nhân cả đấy.”
“Có thể… Có thể coi là vậy đi, nhưng cũng không thể dùng thủ đoạn đê tiện như vậy. Chúng ta thân là chính đạo danh môn, cho dù trảm yêu trừ ma cũng phải quang minh chính đại, đường đường chính chính, sao có thể…”
Đây đúng là lý tưởng của đệ tử Đạo Nhất tông, thậm chí bao gồm cả Thần Kiếm Phong, trước kia cũng cho rằng như vậy. Thế nhưng hiện tại, mọi chuyện đã khác biệt hoàn toàn.
Không đợi vị sư tỷ thân truyền này nói xong, Từ Kiệt đã ngắt lời.
“Dừng dừng dừng, lời của sư muội ta hiểu hết, chẳng qua ta cũng có mấy vấn đề muốn hỏi ngươi.”
“Mời sư huynh nói.”
“Có phải yêu tộc tàn nhẫn, ma tu gian trá không?”
“Phải.”
“Mấy năm nay số lượng yêu tộc và ma tu, lợi dụng các loại thủ đoạn tàn sát bá tánh không phải ít đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Đạo Nhất tông chúng ta vẫn luôn lấy trảm yêu trừ ma làm nhiệm vụ của mình, che chở thương sinh thiên hạ. Nhưng qua nhiều năm như, số người Đạo Nhất Tông ta cứu được nhiều hơn hay số người bị yêu tộc, ma tu giết hại nhiều hơn?”
“Số người bị giết nhiều hơn.”
“Vì sao chứ?”
Nói tới đây, vị sư tỷ này im lặng. Từ Kiệt thấy vậy lộ ra một nụ cười khẩy nói.
“Vì yêu ma ti tiện, vì đạt được mục đích chúng không từ thủ đoạn. Mỗi lần chờ chúng ta đuổi tới, bọn họ đã sớm chuồn mất.
Đối mặt với địch nhân gian ác như thế, Đạo Nhất Tông ta vẫn cứ quảng minh lỗi lạc, khinh thường dùng thủ đoạn ti tiện giống vậy đáp trả, chẳng lẽ không phải là cổ hủ hay sao?
Phải biết rằng, yêu ma sẽ không quang minh chính đại, đường đường chính chính đi đánh với ngươi.
Đối phó yêu ma, chúng ta phải ti tiện ngoan độc hơn bọn họ, không từ thủ đoạn nào. Nếu như có thể cứu nhiều người hơn, cho dù ti tiện một chút cũng có làm sao?
Ngược lại, nếu không bảo vệ được thương sinh thiên hạ này, dù ngươi tự xưng là quang minh chính đại cũng có ý nghĩa gì đâu? Tới cuối cùng chẳng qua chỉ tự lừa mình dối người thôi.”
Vị sư tỷ Ngọc Nữ Phong này chưa bao giờ nghe qua giải thích như vậy. Trong lúc nhất thời, lý trí của nàng bị gõ vang một cái thật mạnh.
Từ trước tới nay, đệ tử Đạo Nhất tông được dạy là phải quang minh lỗi lạc. Nhưng hiện giờ, lời của Từ Kiệt chẳng khác gì đi ngược lại lý tưởng của tông môn, thế nhưng nàng không có cách nào phản bác.
Đúng vậy, nếu quang minh lỗi lạc nhưng không thể trừ yêu diệt ma, không thể che chở thương sinh, thì có ý nghĩa gì đâu?
Ngày lúc lý trí của vị sư tỷ đang chấn động dữ dội, Từ Kiệt lại bồi thêm một câu
“Đoạt cơm cũng giống vậy, người quang minh lỗi lạc vĩnh viễn sẽ không ăn được miếng cơm nóng.”