Hồng Tôn là thật sự bó tay, thấy hắn đã tức giận đến nỗi sắc mặt biến thành màu đen, Thanh Thạch vội vàng nói:

“Đúng đúng đúng, nói chính sự trước đi, nói chính sự trước.”

“Ừm, ta nghe ca hết.”

Ta mẹ nó thật sự sắp không nhịn được nữa rồi. Thấy thế, Hồng Tôn suýt chút nữa không nhịn được, Tửu Thần kiếm lập tức muốn ra khỏi vỏ.

Trong nháy mắt, dưới sự chỉ huy của Trần Vượng, mọi người đi tới đại điện Trận tông, tới giờ cả đám Trưởng Lão Trận tông vẫn chưa thể tiếp nhận sao vấn đề này lại phát triển tới tận đây?

Sau khi lần lượt ngồi xuống, Hồng Tôn không cho Thanh Thạch cơ hội mở miệng đã dẫn đầu nói với Trần Vượng:

“Trần Tông Chủ, lần này đến đây chủ yếu là vì cầu hai đại trận Thiên Yên, mong rằng…”

Ý hắn dự định giải quyết mọi việc nhanh hơn, Hồng Tôn không hề muốn ở Trận tông chó chết này thêm khắc nào nữa.

Nhưng ai biết hắn còn chưa nói hết lời thì Trần Vượng đã trực tiếp nhìn về phía Thanh Thạch, nói:

“Ca, huynh muốn đại trận Thiên Yên hả?”

Cái quái gì vậy… Tay vịn ghế bị Hồng Tôn trực tiếp bóp nát, còn Thanh Thạch nghe vậy thì cười gật đầu:

“Ừm, đại trận Thiên Yên rất quan trọng với huynh, đệ nhìn xem có tiện không?”

“Cái này có là gì, nếu ca muốn, đệ nhất định…”

Hắn không hề nghĩ ngợi đã muốn gật đầu đồng ý, nhưng lúc này chư vị Trưởng Lão Trận tông ngồi một bên khác vội mở miệng ngắt lời:

“Muốn trận pháp thì không có vấn đề, có điều không biết hai vị đã mang tài liệu đến chưa?”

Rõ ràng tâm trạng của Tông Chủ hiện tại có vấn đề, Thanh Thạch còn thiếu Trận tông hơn tám triệu linh thạch cực phẩm, lần này dù nói gì cũng không thể cho nợ thêm.

Đối diện với câu hỏi của các Trưởng Lão trong Trận tông, Thanh Thạch và Hồng Tôn liếc nhau một cái, hai người nào có chuẩn bị tài liệu gì.

“Ta ra tài liệu.”

Họ đang nghĩ xem nên nói thế nào thì Trần Vượng đã mở miệng. Nghe vậy, khóe miệng tất cả Trưởng Lão giật một cái, có phải ngươi đã quên đi thân phận của mình rồi không, bây giờ ngươi là Tông Chủ Trận tông chúng ta đó.

Hơn nữa…

“Tông Chủ, người có tài liệu để khắc đại trận Thiên Yên hả? Nếu muốn lấy trong bảo khố tông môn, vậy chúng ta sẽ không đồng ý.”

Nghe vậy, Trần Vượng lộ vẻ mặt khó xử.

Quả thực hắn không có tài liệu khắc họa đại trận Thiên Yên, nhưng mà giờ đại ca muốn.

“Ta là Tông Chủ mà lại không có quyền đụng tới bảo khố tông môn sao?”

“Tông Chủ, nếu như tình huống khác thì dĩ nhiên không thành vấn đề, chúng ta cũng sẽ không ngăn cản, nhưng tên này đã thiếu chúng ta hơn tám triệu linh thạch.”

Trận tông bọn họ có tiền, nhưng cũng không phải mở Từ Thiện Đường.

Tất cả Trưởng Lão chết sống không đồng ý, thấy thế, sắc mặt Trần Vượng càng khó coi hơn, hắn vừa chuẩn bị mở miệng thì Thanh Thạch bên cạnh đã nói trước:

“Vậy chư vị muốn thế nào mới bằng lòng đồng ý?”

Hắn không bằng lòng để Trần Vượng khó xử, Trần Vượng cũng biết việc này, lúc này hắn cảm động nhìn về phía Thanh Thạch.

“Ca, ta có thể xử lý.”

“Ca tin đệ, có điều bây giờ đệ là Tông Chủ Trận tông, theo lý nên cân nhắc cho Trận tông.”

“Thế nhưng, ca…”

“Có việc thì nói, đừng có làm ta buồn nôn nữa.”

Hồng Tôn cắt ngang.

Lập tức Thanh Thạch tiếp tục nhìn về hướng đám Trưởng Lão Trận tông, đối diện cái nhìn chăm chú của Thanh Thạch, hiển nhiên chư vị Trưởng Lão cũng quyết tâm, không hề nhượng bộ chút nào:

“Thanh Thạch đạo hữu trả hết tiền nợ, sau đó cung cấp tài liệu thì Trận tông ta giúp ngươi khắc hoạ miễn phí, thế nào?”

Đấy đã là điều kiện rất tốt rồi.

Nhưng muốn tiền, Thanh Thạch và Hồng Tôn đâu có. Thanh Thạch thì không cần nói, nghèo đến mất mặt, còn Hồng Tôn, một triệu tám thì may ra còn có thể chứ hơn tám triệu, đó là trực tiếp muốn mạng già.

Linh thạch nhận từ Đạo Nhất tông đã sớm bị hắn dùng đi mua rượu, có tiền cái rắm.

Không có tiền nhưng nhất định phải có được đại trận Thiên Yên, hai người liếc nhau, sau đó Thanh Thạch mở miệng nói:

“Giờ trên người lão phu không có tiền, có thể làm thế này không, ta ghi giấy nợ trước, các ngươi không yên lòng về ta thì chẳng lẽ chưa tin Đạo Nhất tông à?”

Hiển nhiên tất cả Trưởng Lão đều tin Đạo Nhất tông, nhưng Thanh Thạch ghi giấy nợ…

“Ngươi xác định mình có thể đại biểu Đạo Nhất tông không?”

Một Trưởng Lão trong đó hồ nghi nói, nghe vậy, Thanh Thạch nhướng mày:

“Giờ ta là Đại Trưởng Lão của Thần Kiếm Phong, sao không thể đại biểu cho Đạo Nhất tông được?”

Không tin, tên này thật sự vô cùng không đáng tin.

Ngay khi chư vị Trưởng Lão do dự, Hồng Tôn cũng mở miệng nói:

“Cộng thêm ta nữa, chung quy ta cũng có tư cách đại biểu Đạo Nhất tông, chỉ mới hơn tám triệu thôi, sư huynh nhà ta có tiền, sao phải quỵt chút tiền ấy của các ngươi làm gì?”

Nghe lời này, ánh mắt tất cả Trưởng Lão nhìn về phía Hồng Tôn, tuy nói chưa quen nhưng ít ra cũng từng nghe danh hào.

Mà Hồng Tôn chính là người ngay thẳng hơn nhiều so với Thanh Thạch, đường đường chính chính là dòng chính Đạo Nhất tông, là sư huynh đệ với đám người Tề Hùng, Thạch Tùng.

Goaays nợ đứng tên hắn, tất nhiên có tác dụng tốt hơn Thanh Thạch nhiều.

Có điều lại ghi nợ nữa, tâm lý tất cả Trưởng Lão đều thấy khổng ổn. Ngay khi bọn hắn do dự, Trần Vượng ngồi trên chủ tọa bắt nhịp nói:

“Quyết định vậy đi, Đạo Nhất tông là tông môn chính đạo đứng đầu Đông Châu, sao có thể quan trọng chút tiền hơn tám triệu này. Không nghe Hồng Phong Chủ người ta nói à, sư huynh người ta có tiền.”

Nghe vậy, tất cả Trưởng Lão bất đắc dĩ, cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Không phải họ tin tưởng Thanh Thạch và Hồng Tôn, cũng không nghĩ tới việc lấy tiền từ hai người này, mà là dự định đi tìm Đạo Nhất tông đòi.

Đến lúc đó cầm giấy nợ, trực tiếp lên Đạo Nhất tông.

Tề Hùng vẫn chưa biết việc bản thân đang yên đang lành thì tự nhiên cõng số nợ hơn tám triệu trên lưng.

Mọi việc đã được quyết định, Trần Vượng căn dặn Trưởng Lão đến bảo khố tông môn cầm lấy tài liệu khắc hoạ đại trận Thiên Yên đến.

Trong khi chờ đợi, Thanh Thạch hơi lo, hỏi Hồng Tôn:

“Chúng ta làm thế, Tông Chủ sẽ không có ý kiến gì chứ?”

Dù sao quan hệ vẫn chưa thân, Thanh Thạch lo lắng cũng không kỳ quái, nhưng Hồng Tôn trả lời kiểu không sao cả:

“Yên tâm, hơn tám triệu mà thôi, đại sư huynh chơi được.”

Mặt ngoài nhẹ nhõm nhưng trong lòng hắn cũng bất đắc dĩ thở dài.

Đại sư huynh, không phải sư đệ muốn lừa huynh, mà thực sự không còn cách nào cả.

Sư đệ không đi doanh trại gần biển không được, cho nên… Tha thứ cho sư đệ đi.

Tại Chủ Phong của Đạo Nhất tông, Tề Hùng đang tu luyện đột nhiên sinh ra một dự cảm bất an.

“Kì quái, tại sao lại có cảm giác này? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra rồi?

Người đâu.”

Hắn gọi một gã Chấp Sự tới, hỏi thăm gần đây có xảy ra chuyện lớn gì không.

“Không có, mọi chuyện trong tông môn đều bình thường, trong Đông Châu cũng không có chuyện gì cả.”

“Vậy còn Thần Kiếm Phong thì sao?”

Quỷ thần xui khiến hắn hỏi một câu, nghe vậy, gã Chấp Sự trả lời chi tiết:

“Cũng không có chuyện gì hết, chỉ là bắt đầu từ Phong Chủ Hồng Tôn, Thần Kiếm Phong bế quan tập thể.”

Thần Kiếm Phong không có vấn đề gì, chỉ là bế quan thì cũng không có gì. Tề Hùng lắc đầu, cười tự giễu, nói:

“Là mình cả nghĩ quá rồi à?”

Hắn thật sự không biết lúc này trong Trận tông, Hồng Tôn và Thanh Thạch đã ký đại danh mình lên phiếu nợ.

Vốn có hơn tám triệu linh thạch cực phẩm, lần này còn thêm đại trận Thiên Yên, tổng nợ đã lên tới mười triệu, đây là giá vốn sau khi Trận tông đã cắt giảm.

“Trả các ngươi, đến lúc đó trực tiếp đi tìm đại sư huynh của ta là được.”

Nghe vậy, khóe miệng một đám Trưởng Lão Trận tông co giật, ngươi cũng rõ ràng quá rồi đó? Trực tiếp để chúng ta đi tìm Tông Chủ Tề Hùng à?

“Không thích hợp, cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.”

Lần nữa mở hai mắt ra, Tề Hùng nghi ngờ thì thầm một tiếng, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì chứ?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play