Vốn Trần Vương đã thoáng hòa hoãn nhưng sau khi nghe Thanh Thạch nói lời này, hắn hoàn toàn bùng nổ.
Hắn vỗ một chưởng ra, không chút do dự.
“Má ơi, ngươi điên rồi à?”
Dọa cho Thanh Thạch vội vàng lóe sang bên cạnh, chưởng phong gần như lướt qua mặt Thanh Thạch.
Nhìn lại thì vẻ mặt Trần Vượng đã âm trầm tới cực điểm, thấy một kích không trúng, hắn không nói lời nào chuẩn bị ra tay thêm lần nữa.
“Ta giết chết ngươi.”
“Mẹ kiếp, ngươi bình tĩnh chút đi.”
“Ta không bình tĩnh được, Thanh Thạch, hôm nay ngươi không chết thì ta chết.”
Trần Vượng đã sống rất nhiều năm, vậy mà chưa bao giờ thấy người vô liêm sỉ như thế.
Lập tức chỉ thấy Trần Vượng điên cuồng ra tay, Thanh Thạch không ngừng trốn tránh, hai người ngươi đuổi ta trốn.
“Trần Vượng, tuy nói ta thiếu Trận tông ngươi hơn tám triệu linh thạch cực phẩm, nhưng mấy năm nay ta cũng giúp Trận tông rất nhiều việc.”
“Ngươi kéo chân ta ba năm.”
“Lúc trước đệ tử thân truyền của Trận tông ngươi bị nhốt ở Hổ Lĩnh, là ta ra tay cứu giúp.”
“Ngươi kéo chân ta ba năm.”
“Còn có đại trận hộ tông của Trận tông ngươi nữa, lúc trước nó thiếu Thiên La Kim, cũng là nhờ ta tìm thấy.”
“Ngươi kéo chân ta ba năm.”
“Ngươi có thể đổi câu khác không vậy?”
“Ngươi kéo chân ta ba năm, cho nên hôm nay ngươi phải chết.”
Tư thế của Trần Vượng là bức ép, hoàn toàn không nghe, chỉ lo truy sát Thanh Thạch.
Hồng Tôn bên cạnh thấy cảnh này, sắc mặt cũng khó nhìn tới cực điểm, cái này mẹ nó cũng là ma sát nhỏ mà ngươi nói hả? Người ta đã muốn giết ngươi luôn rồi.
Nếu sớm biết là vậy, dù nói gì Hồng Tôn cũng không đi cùng lão già này đến Trận tông, quả thực quá mất mặt.
Lúc này đừng nói phải lấy được đại trận Thiên Yên, có thể còn sống đi ra hay không cũng là vấn đề.
Ngươi nhìn ánh mắt của những cường giả Trận tông xung quanh đi, quả thực băng lạnh tới cực điểm.
“Lão sâu rượu, cứu ta.”
Đúng lúc này, giọng Thanh Thạch truyền đến. Nghe vậy, khóe miệng Hồng Tôn co giật, mắt nhìn cường giả Trận tông bốn phía, mặt không hề thay đổi, nói:
“Cái đó, ta với hắn không quá thân, nửa đường ngẫu nhiên gặp phải mà thôi, các ngươi tiếp tục đi, đừng quan tâm đến ta.”
“Đại gia, chúng ta là đồng môn mà.”
“A, các ngươi tùy ý đi, coi như ta không tồn tại là được.”
Hồng Tôn không hề có ý ra tay, thấy thế, Thanh Thạch tức giận bốc khói trên đầu, nhưng Trần Vượng một mực đuổi theo hắn ta, không còn cách nào.
Thấy Trần Vượng đánh tới lần nữa, dưới tình thế cấp bách, Thanh Thạch đành phải rống to:
“Trần Nhị Cẩu, ngươi đủ rồi đó.”
Lời này vừa nói ra, động tác trên tay Trần Vượng khựng lại ngay lập tức, Hồng Tôn và không ít cường giả Trận tông đều sững sờ.
Mới vừa rồi nói gì? Trần Nhị Cẩu là ai?
Ánh mắt mọi người nhìn qua, chỉ thấy lúc này sắc mặt Trần Vượng phức tạp ngu ngơ đứng tại chỗ, trong mắt lóe lên vẻ không hiểu.
Mọi người đều không biết chuyện gì cả, chỉ có Trần Vượng và Thanh Thạch tự hiểu rõ.
Bầu không khí lập tức rơi vào im lặng, thẳng đến một lúc sau, hốc mắt Trần Vượng đỏ bừng hô lên một câu:
“Trần Nhị Cẩu đã chết rồi, ngươi câm miệng.”
Trong lời nói tràn đầy oán khí nồng đậm, nghe vậy, Thanh Thạch im lặng một lát, sau đó trầm giọng nói:
“Nhị Cẩu, năm đó ta…”
“Đừng nói nữa, Trần Nhị Cẩu năm đó đã chết rồi… Thanh Thạch, nạp mạng đi.”
Nói rồi, Trần Vượng lại xông tới, hai người tiếp tục ngươi đuổi ta trốn.
Hai người này có chuyện xưa à, đám người Trận tông ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong lòng tràn đầy hiếu kỳ, ngay cả Hồng Tôn cũng chẳng hiểu gì hết.
Thế mà điều để mọi người hoàn toàn không nghĩ tới còn ở phía sau.
Chỉ thấy hai người đang đánh nhau, đột nhiên Thanh Thạch ôm chặt lấy Trần Vượng, nói một câu.
“Nhị Cẩu, việc năm đó ca làm cũng vì tốt cho ngươi thôi.”
Nghe lời này, Trần Vượng sững sờ, lập tức nhịn không được bắt đầu gào khóc:
“Rõ ràng ngươi đã đồng ý với ta rằng cả đời không xa rời nhau, cùng nhau tiêu dao thế gian, chứng đạo trường sinh.”
“Nhị Cẩu, ta…”
“Vì sao ngươi phải gạt ta?”
Hai lão đầu tóc hoa râm, giờ khắc này họ đang ôm nhau, khóc lóc thê thảm.
Lúc này người xung quanh hoàn toàn tê liệt, nhất là cường giả Trận tông, cả đám đỏ mặt, thẹn không nói nổi.
Bọn họ thấy cái gì vậy, Tông Chủ của bọn họ đang khóc, hơn nữa còn khóc thê thảm đến thế.
“Chuyện này chuyện này chuyện này… Chuyện này xử lý sao đây?”
“Ta mẹ nó biết sao được.”
Ngàn tính vạn tính, dù thế nào cũng không nghĩ tới sẽ có kết quả như vầy.
Mà thông qua cuộc trò chuyện của hai người, mọi người cũng dần dần hiểu rõ chuyện đã xảy ra.
Kể về Thanh Thạch và Trần Vượng, từ nhỏ hai người đã sống cùng thôn, còn đều là cô nhi, tuổi Thanh Thạch khá lớn nên luôn đảm nhiệm chức vị huynh trưởng.
Còn Trần Vượng ư? Có thể nói là cái đuôi nhỏ của Thanh Thạch, từ nhỏ đã đi theo sau mông Thanh Thạch.
Sau này vì một số cơ duyên xảo hợp, hai người đều bước lên con đường tu luyện.
Có tu vi, cuộc sống tất nhiên cũng tốt lên, vốn đã hẹn cả đời ở cùng nhau, nhưng sau này không biết vì nguyên nhân gì mà Thanh Thạch dùng vài thủ đoạn để cưỡng bách Trần Vượng bái vào Trận tông, trở thành đệ tử quan môn của lão Tông Chủ Trận tông.
Chuyện này khiến Trần Vượng vẫn luôn cảm thấy Thanh Thạch bỏ rơi hắn.
Thấy Trần Vượng khóc rống không ngừng, Thanh Thạch vỗ vai hắn an ủi:
“Năm đó ngươi vừa bộc lộ ra thiên phú trận pháp, liền được lão Tông Chủ Trận tông coi trọng, ca không muốn để ngươi lãng phí thiên phú của mình, cho nên chỉ có thể nghĩ ra hạ sách này.
Nhị Cẩu, không nên trách ca, ca cũng vì tốt cho ngươi.”
“Ta không nghe, đã nói cả đời ở cùng một chỗ, nhưng sao ngươi muốn bỏ lại ta một mình?”
“Là ca không tốt, ca có lỗi với ngươi.”
“Hu hu hu, đại ca…”
Ban đầu vốn phải là cảnh cảm động vô cùng sâu sắc, thế nhưng mọi người xung quanh lại sững sờ, không cảm động nổi, nhất là Hồng Tôn.
Gân xanh trên trán hằn lên, hàm răng cũng cắn đến rung động răng rắc, nhìn hai người Thanh Thạch huynh huynh ta ta, cuối cùng hắn không nhịn được nói ra:
“Hai người các ngươi đủ chưa?”
Hắn thật sự phục rồi, mẹ nó ta chỉ đi cầu đại trận Thiên Yên, rốt cuộc lại phát sinh nhiều chuyện như vậy là sao hả? Ta chỉ đi cầu một đại trận, phiền các ngươi đừng làm ta buồn nôn nữa được không.
Lần này đám người Trận tông nghe Hồng Tôn nói xong, cả đám cũng đồng ý khẽ gật đầu, không còn cách nào khác, thật sự hơi cay mắt.
Mà bên dưới còn có nhiều đệ tử đang nhìn nữa, Tông Chủ Trận tông làm vậy hình như có hơi không tốt, sau này còn quản lý đệ tử môn hạ thế nào đây.
Nghe Hồng Tôn, Thanh Thạch vỗ bả vai Trần Vượng, nói:
“Được rồi, giờ ngươi đã là Tông Chủ của Trận tông, sao còn khóc sướt mướt nữa thế hả? Ngoan, nghe lời, đừng khóc.”
“Ừm, ta nghe ca hết.”
“Vậy là được rồi…”
“Thanh Thạch, ngươi còn dám thốt ra câu nào khiến lão tử buồn nôn nữa là ta lấy kiếm bổ ngươi ra đấy.”
Thật sự không nhìn được nữa, Hồng Tôn tức giận nói, ta đi cầu trận pháp mà thôi.
Có điều lần này không đợi Thanh Thạch đáp lời, Trần Vượng đã chắn trước mặt Thanh Thạch, hốc mắt hắn vẫn hồng hồng nhưng giọng lại vô cùng lạnh lùng:
“Ai dám động đến đại ca ta, ta giết người đó.”
Giờ khắc này Hồng Tôn thật sự có cảm giác muốn quay đầu bước đi, mẹ nó, hai tên bị bệnh thần kinh.
Mí mắt nhảy lên, ánh mắt băng lạnh nhìn hai huynh đệ này, Hồng Tôn nói:
“Ta nói lần chót, ta chỉ muốn cầu trận pháp, hai người các ngươi muốn nói gì, muốn làm gì, chờ ta đi rồi thì tùy tiện, xin đừng tra tấn ta nữa, được không?”