Đã thỏa thuận xong với Trận tông, đến đó chỉ cần chờ khắc hoạ trận pháp hoàn thành là hai người Hồng Tôn có thể đi vào doanh trại gần biển.
Mà lúc này trong doanh trại gần biển, tình hình cũng xảy ra một vài biến hóa.
“Ăn cơm.”
Vốn doanh trại còn tính an tĩnh, theo âm thanh này, chỉ thấy ở các khu vực đều có đệ tử Thần Kiếm Phong liên tục vọt ra như điên.
Trải qua một đoạn thời gian tĩnh dưỡng, những đệ tử trọng thương nằm trên giường cũng đều gần như hoàn toàn khôi phục.
Không hề nghi ngờ, hiển nhiên bọn họ gia nhập hàng ngũ đoạt cơm đầu tiên.
Hiện tại mỗi bữa tăng đến 5000 phần, nhưng đệ tử Thần Kiếm Phong chừng hơn một vạn người, thêm nữa trong đám người có xen lẫn đệ tử Ngọc Nữ Phong, cạnh tranh vẫn kịch liệt như cũ.
“Lên lên lên.”
“Ha ha, lão tử mãnh hổ xuống giường, hôm nay xem các ngươi ai dám tranh phong.”
Đệ tử Thần Kiếm Phong sớm đã quen tranh đấu giờ cơm, các loại thuật pháp, thân pháp bày ra tầng tầng lớp lớp trên đường.
“Xem Triền Thủ của ta đây.”
“Tiểu tử, hôm nay sư huynh sẽ cho ngươi có thêm kiến thức, Thanh Lưu Bích.”
Thanh Lưu Bích này là thuật pháp phòng ngự, có thể ngưng tụ ra một luồng linh lực bao bọc như dòng nước vây quanh thân thể.
Nó vốn dùng để ngăn cản địch nhân công kích, nhưng tên đệ tử này lại trực tiếp dùng để đối phó Triền Thủ.
Theo Thanh Lưu Bích thi triển ra, Triền Thủ đánh vào phía trên, trong nháy mắt đã mất đi hiệu quả, sư đệ kia nhìn trợn cả mắt lên.
Không phải chứ, Triền Thủ của ta, mẹ nó sao lại biến mất vậy được?
“Thế nào hả sư đệ? Đây là phương thức mà sư huynh tình cờ nghiên cứu ra được, Thanh Lưu Bích có tác dụng khắc chế Triền Thủ bẩm sinh, từ nay về sau Triền Thủ sẽ không còn tạo thành bất cứ uy hiếp gì với sư huynh nữa.”
“A, cái này chưa chắc đâu, Thiên Tàm Thủ.”
Tiếng nói còn chưa xong thì có một tên đệ tử khác ra tay, lập tức từng sợi tơ được linh lực biến thành nhanh chóng quấn quanh Thanh Lưu Bích, tính cả tên đệ tử này cũng bị trực tiếp khống chế lại.
Thiên Tàm Thủ này là một thuật pháp thăm dò.
Hóa linh lực thành từng sợi tơ mắt thường khó thấy, trải rộng ra bốn phương tám hướng, có thể cảm giác dao động rất nhỏ xung quanh qua những sợi tơ linh lực này.
Các đệ tử Thần Kiếm Phong đánh quên cả trời đất, đệ tử trong đội ngũ Ngọc Nữ Phong lập tức trực tiếp thấy choáng.
Không phải chứ, Thanh Lưu Bích và Thiên Tàm Thủ còn có thể dùng thế này hả?
“Sư muội, sư huynh xin lỗi muội, Thiên Tàm Thủ.”
Họ còn đang ngây người thì chỉ thấy sợi tơ linh lực kia đã bao phủ mình, một đệ tử Ngọc Nữ Phong cứ vậy trực tiếp bị trói lại.
Đang giờ cơm, đệ tử Thần Kiếm Phong tuyệt đối không hề thương hương tiếc ngọc.
Lúc khác còn đỡ, thế nhưng khi tiếng ăn cơm vang lên, bất luận già trẻ nam nữ, người nào ngăn cản ta người đó chết.
Các nàng hoàn toàn không phải đối thủ, có đệ tử Ngọc Nữ Phong muốn phản kháng nhưng đã bị khống chế nhanh gọn, không thể động đậy.
Khác xa thời điểm chiến đấu trước đó.
“Sư tỷ, tình huống này khác xa đã nói lúc trước đó.”
Vốn các nàng chỉ muốn tới doanh trại gần biển để có thể ăn được món ngon của Trường Thanh sư đệ, nhưng sau khi đến thật mới phát hiện căn bản không phải chuyện như vậy.
“Thế mà ẩn giấu tu vi, cả đám bỉ ổi vô liêm sỉ.”
Nghe vậy, sư tỷ Ngọc Nữ Phong này nghiến răng nghiến lợi nói.
Đánh không lại, hoàn toàn đánh không lại, căn bản không phải là đối thủ. Sau cùng, khi đến cửa phòng cơm nước, chỉ còn lại có đệ tử Thần Kiếm Phong, chỉ có tối đa vài đệ tử Ngọc Nữ Phong may mắn tới được đây.
Nhưng điều này cũng không đại biểu ngươi có thể ăn được cơm, ở phương diện đoạt cơm, đệ tử Ngọc Nữ Phong còn chưa được ma luyện nhiều.
“Hôm nay là món ăn mới, cua sốt ớt.”
“Xông lên.”
Sau một trận cạnh tranh kịch liệt, các đệ tử Thần Kiếm Phong đoạt được vị trí ăn quên cả trời đất, mà chúng đệ tử Ngọc Nữ Phong thì cả đám khóc không ra nước mắt, tập hợp một chỗ.
“Sư tỷ, làm sao bây giờ, thật sự đánh không lại.”
“Hức hức hức, chuyện này khác xa như đã nói lúc trước, ba ngày, ta chưa hề ăn được một bữa cơm nào.”
Mắt cả đám tiểu tiên nữ đều hồng hồng, mà sư tỷ cầm đầu nghe cả đám sư muội tố khổ, sắc mặt cũng âm trầm khó coi, nàng im lặng một lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Trước đó do chúng ta không hiểu rõ quy củ ăn cơm nên bị những đệ tử Thần Kiếm Phong lừa.”
“Đúng vậy, đúng vậy, ai mà nghĩ tới bọn họ còn che giấu tu vi.”
“Há lại chỉ dừng lại ở tu vi, ngay cả thuật pháp bọn họ cũng ẩn giấu nốt.”
“Mấy thứ này đều không phải là trọng điểm, thứ đáng giận nhất chính là thủ đoạn của bọn họ, quả thực dơ bẩn đến cực hạn.”
Nói đến thủ đoạn dơ bẩn, chúng tiên nữ đều liên tục gật đầu, thực sự rất bẩn, chỉ có thứ ngươi không nghĩ ra chứ không có thứ bọn họ không chơi ra.
Dưới tình huống quy tắc cho phép, mấy thứ đó thật sự bẩn đến mức không ai có thể tưởng tượng.
“Các sư muội nói rất đúng, việc này mới là quan trọng nhất, vì sao chúng ta lại thất bại?”
Đối diện với câu hỏi của sư tỷ, chúng sư muội mờ mịt lắc đầu, biểu thị không biết.
Dưới ánh mắt soi mói của đám sư muội, người sư tỷ này chậm rãi nói ra:
“Là vì chúng ta chưa đủ bẩn.”
“Không thể không thừa nhận, trong chuyện đoạt cơm, chúng ta thực sự không bằng Thần Kiếm Phong. Thủ đoạn, tâm cơ của bọn hắn đều vượt qua chúng ta, cho nên chúng ta mới chiến là bại sạch.”
“Mà nghĩ cách giải quyết vấn đề này thật ra cũng rất đơn giản, đó là thắng bọn họ, chỉ cần có thể thắng, người ăn cơm chính là chúng ta.”
Theo lời sư tỷ này, mắt chúng sư muội đều sáng lên, đúng vậy, chỉ cần có thể thắng thì có cơm ăn.
“Nhưng chúng ta đánh không lại bọn hắn.”
Có điều rất nhanh lại có sư muội phiền muộn nói ra, đối với chuyện ấy, trong mắt sư tỷ này tràn đầy ánh sáng cơ trí, nói:
“Thành công hay không có rất nhiều phương diện, tu vi, thuật pháp, thủ đoạn, thiếu một thứ cũng không được.
Đầu tiên chúng ta cũng phải nỗ lực tu luyện, mấy ngày nay chính các ngươi cũng thấy đệ tử Thần Kiếm Phong tu luyện thế nào rồi đó, nếu không đuổi kịp bọn họ, vậy thì đồng nghĩa với bẩm sinh đã yếu đi một bậc.
Tiếp theo là thuật pháp, cái này cũng cần nỗ lực.
Và cuối cùng là thủ đoạn, bọn họ có thể chơi bẩn, vậy sao chúng ta không làm được?”
Tổng kết qua mấy ngày bị giáo huấn, muốn ăn được cơm, các nàng nhất định phải thay đổi.
Ngay khi các nàng đang thương nghị, những đệ tử Thần Kiếm Phong cơm nước xong xuôi, vừa lòng thỏa mãn rời khỏi nhà bếp, từ xa đã thấy một đám nữ nhân tụ lại một chỗ, thần thần bí bí nói gì đó.
“Các nàng ở đây làm gì thế?”
“Không biết, có điều ta không nghĩ tới thế mà có thể đuổi đến doanh trại gần biển.”
“Ha ha, tới thì thế nào, muốn đoạt cơm à, còn kém xa lắm.”
“Đúng thế, cơm của Thần Kiếm Phong ta há có thể rơi vào miệng người ngoài.”
“Đi đi đi, đi bố trí bẫy rập trước, ta nghe nói đám người đại sư huynh lại muốn bổ sung thêm nguyên liệu nấu ăn nữa.”
“Món ngon nhanh hết thật, ba ngày đã ăn xong rồi.”
“Không phải ngươi không biết, trước giờ chúng ta cũng chưa từng được ăn Thủy tộc a.”
Mấy người nói rồi đi ra ngoài doanh trại, thật sự không biết lúc này đệ tử Ngọc Nữ Phong đang bắt đầu thay đổi một cách nhanh chóng.
“Cho nên thời điểm cần bẩn nhất định phải bẩn, tất cả là vì ăn cơm, không khó coi. Chúng ta từ xa chạy đến, các sư muội hẳn cũng không muốn lãng phí công sức lại không được ăn, cuối cùng xám xịt trở về đúng không?”
Sư tỷ dẫn đầu nói năng có khí phách, mà theo tiếng nói của nàng, trong mắt đông đảo đệ tử Ngọc Nữ Phong cũng lóe lên từng luồng tia sáng đỏ y như những đệ tử Thần Kiếm Phong trước đó.