Có chút ma sát nhỏ không vui? Nghe được lời này, tâm lý Hồng Tôn càng thấy không chắc, nhìn thế nào cũng không giống như hơi không vui.
Rất nhanh, từng luồng khí tức mạnh mẽ phóng từ trong Trận tông lên tận trời.
Chấp Sự, Trưởng Lão, thậm chí Tông Chủ Trận tông Trần Vượng đều tự mình hiện thân.
Trước sau tối đa cũng chỉ trong thời gian hơn mười hơi thở, Hồng Tôn và Thanh Thạch bị một đám cường giả Trận tông bao vây.
“Đây chính là ma sát nhỏ ngươi nói hả?”
Họ quay đầu nhìn về phía Thanh Thạch, khóe miệng không ngừng run rẩy nói. Nghe vậy, Thanh Thạch ngượng ngùng cười một tiếng:
“Không sao, không sao, cứ giao cho ta.”
Nhìn thế nào thế nào cũng có cảm giác không đáng tin cậy, cảm giác người của Trận tông không ổn lắm.
Ma sát nhỏ mà ngươi nói không phải là bới mộ tổ của Trận tông người ta đó chứ?
Hồng Tôn hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể tạm thời án binh bất động. Một bên khác, Thanh Thạch nở nụ cười đi đến trước mặt Trần Vượng, bày ra dáng vẻ bạn cũ lâu ngày gặp nhau, kích động nói:
“Trần Vượng huynh, đã lâu không gặp.”
Có điều khi đối diện với Thanh Thạch vui cười đầy mặt, Trần Vượng lại âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cút, Trận tông ta không chào đón ngươi.”
“Lời này của ngươi khách sáo quá, nói thế nào chúng ta cũng là hảo hữu nhiều năm mà.”
“Hừ, ngươi trả tám triệu linh thạch cực phẩm thiếu nợ Trận tông ta trước rồi nói.”
Nghe cuộc nói chuyện của hai người, sắc mặt Hồng Tôn sau lưng càng khó coi hơn, hắn dần dần hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Chủ yếu cũng là lão già Thanh Thạch này thiếu Trận tông người ta hơn tám triệu linh thạch cực phẩm, mà thủ đoạn lại cực kỳ ti tiện.
Dựa theo lời Trần Vượng nói, trước kia hắn ta thường xuyên đến Trận tông muốn trận pháp, muốn trận bàn, mà xưa nay không hề trả tiền.
Vốn ban đầu Trận tông giàu có, cộng thêm Thanh Thạch cũng là nhân vật có danh tiếng ở Đông Châu nên chuyện ghi nợ cũng không có gì.
Nhưng mẹ nó con hàng này cầm đồ xong, chậm chạp không thấy trả tiền, hơn nữa còn càng thiếu càng nhiều, Trận tông dần dần phát hiện mọi việc hơi sai.
Về sau họ phái người đi tìm Thanh Thạch đòi tiền.
Nhưng lão già này lại là một tán tu, thuộc về kiểu bốn biển là nhà, căn bản không có chỗ ở nào cố định.
Đông Châu mênh mông, hắn đã có ý muốn tránh, muốn tìm được thì chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Ngay từ đầu bọn họ điều động đệ tử tìm kiếm, tìm mấy năm ròng rã, mỗi lần thăm dò được chỗ ở của Thanh Thạch, vội vàng chạy tới là hắn ta đã sớm chuồn đi.
Các đệ tử không có thực lực, sau này điều động Chấp Sự, nhưng Chấp Sự vẫn không được, sau đó là Trưởng Lão.
Đến cuối cùng thì Trần Vượng thân là Tông Chủ cũng tự ra tay, đuổi theo Thanh Thạch ròng rã ba vòng Đông Châu, hao tốn thời gian ba năm, lúc này mới bắt được hắn ta.
Nhưng kết quả lão già này cũng chỉ là một con quỷ nghèo.
Gom hết toàn thân tổng cộng cũng không nhiều hơn 100 ngàn linh thạch cực phẩm, chút tiền ấy đủ làm gì? Mẹ nó số lẻ cũng không đủ.
Nghĩ tới chuyện cũ đã qua, Trần Vượng không nén được lửa giận trong lòng nữa, quát:
“Ba năm, ba năm, ngươi biết ba năm đó ta sống ra sao không hả?
Nghe nói ngươi ở sa mạc Đông Hoảng, bổn tọa đi gấp trong đêm, tìm cả tháng trong cảnh cát vàng đầy trời.
Sau này nghe nói ngươi đi Đông Hải chi tân, bổn tọa lại đuổi từ Đông Hoảng tới Đông Hải chi tân, tìm ba tháng cực khổ.
Sau này có người nói ngươi ẩn hiện ở rừng mưa Đông Nam, bổn tọa lại đuổi từ Đông Hải chi tân tới rừng mưa Đông Nam.
Trong rừng mưa, độc vật hội tụ, còn có độc tu ở ẩn, bổn tọa vừa phải tìm kiếm vị trí của ngươi, còn vừa phải phòng bị đám độc tu đánh lén.
Nửa năm, ngươi biết nửa năm bổn tọa ở trong rừng mưa đã có mấy lần hiểm tượng hoàn sinh, có mấy lần gặp thoáng qua Tử Thần không hả?
Vậy mà mẹ nó cuối cùng ngươi đi đâu, ngươi chỉ ở rừng mưa ba ngày rồi đi thành Cực Nhạc, mà bổn tọa thì sao, ta đây, ta mẹ nó còn trải qua sinh tử ở trong rừng mưa.
Ta đường đường là Tông Chủ Trận tông, ba năm, bị ngươi kéo chân ở Đông Châu ba năm…”
Nghe Trần Vượng rống lên giận dữ, trong giọng tràn đầy ấm ức, có thể nói làm người nghe đau lòng, khán giả rơi lệ.
Tâm trạng đông đảo cường giả Trận tông bốn phía cũng bị điều động hoàn toàn, bọn họ cảm động lây bởi vì không ít người đều đã từng tham gia hành trình tìm kiếm Thanh Thạch.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trở nên lạnh băng hơn, đối với việc này, Thanh Thạch ngượng ngùng cười nói:
“Cái kia… Chuyện này cũng không thể trách ta được, lúc ấy ta không biết huynh ở rừng mưa, ta đi rừng mưa chỉ để tìm kiếm một độc tài, tìm được rồi thì tất nhiên nên rời đi.”
“Ta mặc kệ, thời gian ba năm, ba năm gian khổ, tám triệu linh thạch cực phẩm, đây đều là thứ ngươi thiếu nợ Trận tông ta.”
“Ta biết, ta biết, không phải do trước đó lẻ loi một mình, không có tiền à.
Trần Vượng huynh, huynh phải thông cảm cho ta, ta là tán tu, sinh hoạt thật sự không dễ dàng.”
Nói tóm lại quả thật tán tu nghèo hơn nhiều so với đệ tử tông môn.
Tuy nói đơn đả độc đấu thì tự do nhưng cũng không có bối cảnh, dĩ nhiên muốn kiếm linh thạch sẽ rất khó khăn.
Các Đại Linh Mạch trong Đông Châu gần như đều bị thế lực tông môn nắm giữ trong tay, tán tu có thể uống một ngụm canh đã tính không tệ.
Có điều nhất định Thanh Thạch không phải loại này, lấy tu vi của hắn ta thì không đến mức nghèo rớt mùng tơi, truy cứu nguyên nhân thì chính hắn ta dùng tiền quá nhiều.
Giải thích một hồi, Thanh Thạch vỗ ngực nói với Trần Vượng:
“Có điều Trần Vượng huynh yên tâm, trước kia ta là một tán tu nhưng bây giờ ta cũng là người có tông môn rồi, số tiền này nhất định ta sẽ trả lại huynh.”
Trần Vượng nghi ngờ nhìn Thanh Thạch, đương nhiên hắn biết việc đối phương đã gia nhập vào Đạo Nhất.
Thậm chí Đạo Nhất tông đã bắt đầu trù bị thêm Thanh Thạch vào khánh điển Đạo Nhất tông, Trận tông tất nhiên cũng có trong danh sách mời.
Có tông môn thì không sợ Thanh Thạch chạy nữa, hòa thượng chạy được nhưng miếu thì vẫn ở đó, đến lúc đó trực tiếp tìm Đạo Nhất tông là được.
Đạo Nhất tông là tông môn đứng đầu Đông Châu, không có khả năng vứt bỏ mặt mũi vì hơn tám triệu linh thạch cực phẩm.
Sắc mặt hắn thoáng dịu đi một chút, nhưng lúc này Hồng Tôn ở gần đó đã hoàn toàn không xong, khóe miệng co giật, mẹ nó cho Thanh Thạch vào Đạo Nhất tông, vậy chẳng phải vô duyên vô cớ để Đạo Nhất tông gánh trên lưng món nợ hơn tám triệu sao?
Tuy nói linh thạch là món nợ riêng của Thanh Thạch, không liên quan mấy đến Đạo Nhất tông, nhưng không thể nói thế được.
Đạo Nhất tông đã nhận Thanh Thạch, vậy đồng nghĩa với việc nhận mọi thứ của hắn ta, bao gồm cả nợ nần.
Thanh Thạch tự trả còn được, nhưng lấy sự hiểu biết của Hồng Tôn về lão già này, tám phần hắn ta nhất định sẽ không trả, cho nên…
Không biết khi đại sư huynh biết được việc này sẽ thế nào.
Hắn lặng lẽ cầu phúc thay cho Tề Hùng, quả nhiên vị trí Tông Chủ không thể ngồi một cách dễ dàng, đặc biệt còn là Tông Chủ Đạo Nhất tông.
Ngay khi Hồng Tôn âm thầm cảm thán, tâm trạng Trần Vượng cũng đã khá hòa hoãn.
“Được, ta tin tưởng ngươi thêm lần nữa.”
Không phải hắn tin tưởng Thanh Thạch, mà là tin tưởng Đạo Nhất tông, dù sao cũng là chính đạo đứng đầu Đông Châu, Đạo Nhất tông vẫn đáng giá để tín nhiệm.
Thấy Trần Vượng nói vậy, Thanh Thạch nhếch miệng cười một tiếng, vẻ mặt nhiệt tình tiến lên khoác vai Trần Vượng, nói:
“Đúng vậy, giờ ta là người đã có tông môn, đã thế này thì Trần Vượng huynh cho ta hai đại trận Thiên Yên nữa đi, đến đó tính chung luôn.”
“Thanh Thạch, ta giết chết ngươi.”
Nghe vậy, tiếng rống giận dữ của Trần Vượng vang lên lần nữa, trên đời này tại sao có thể có người không biết xấu hổ đến thế.