Mạc Du kéo tay Hồng Tôn nở nụ cười nói.
Hồng Tôn nghe vậy cũng mỉm cười.
“Sao nào, bây giờ lại có?”
“Vừa rồi sư đệ nhớ nhầm, hình như vẫn còn mấy viên.”
Mạc Du ngượng ngùng cười, trong lòng thì hỏi thăm mười tám đời nhà Hồng Tôn một lượt. Hắn sớm nghe nói đệ tử Thần Kiếm Phong thủ đoạn ti tiện, tâm tư xấu muốn chết, hiện giờ xem ra Hồng Tôn thân là Phong Chủ chỉ hơn chứ không có kém.
Nhưng mà cũng kỳ quái, sao lão già này lại biết nhiều chuyện như thế?
Không chỉ biết chuyện hắn luyện chế Mai Cốt Đan, mà ngay cả chuyện Ngọc sư muội cũng rõ. Đây là nắm hết nhược điểm của mình rồi sao?
Nhìn ánh mắt chân thành Mạc Du, Hồng Tôn gật đầu cười.
“Vậy sư đệ mau đi lấy đi, sư huynh chỉ cần hai viên là đủ.”
“Được, sư huynh chờ một lát.”
Nói xong, Mạc Du vội vã rời đi. Hồng Tôn nhìn theo bóng lưng của hắn, nụ cười càng tươi rói.
Sư đệ ơi là sư đệ, có những bí mật này chẳng phải sư huynh đè ép ngươi cả đời?
Mạc Du lấy Mai Cốt Đan ra rất nhanh, Hồng Tôn mỹ mãn nhận lấy, hắn cũng không ở lâu mà từ biệt đi rồi.
Mạc Du đưa hắn tới tận cửa động phủ, nở nụ cười nói: “Sư huynh đi thong thả.”
Trên mặt là cười, nhưng trong lòng Mạc Du đã tức giận mắng lão già âm hiểm này không biết bao nhiêu lần.
Hồng Tôn vừa về tới Thần Kiếm Phong, Thanh Thạch chạy ra đón đầu tiên.
“Sao rồi?”
“Ta ra tay còn không phải dễ như trở bàn tay, lấy được Mai Cốt Đan rồi, chuyện tiếp theo xem ngươi.”
“Yên tâm.”
Thấy Hồng Tôn lấy được Mai Cốt Đan, Thanh Thạch cũng nở nụ cười.
Hai người cũng không nhân lúc nửa đêm rời đi mà đợi tới sáng ngày hôm sau, Hồng Tôn triệu tập đám Trưởng Lão của Thần Kiếm Phong lại, tuyên bố chuyện bản thân muốn bế quan.
Gần nhất, nhị sư huynh Thạch Tùng nhìn chằm chắm hắn đâu rồi, nếu không có lý do gì đột nhiên biến mất chắc chắn sẽ khiến lão già này chú ý.
Vậy nên kế hoạch của hai người Hồng Tôn và Thanh Thạch là yên lặng rời khỏi tông môn, đối ngoại thì tuyên bố bế quan, đến lúc đó mở ra trận pháp thì không ai phát hiện được.
Thông báo vừa ra, tất cả Trưởng Lão chỉ biết uể oải gật đầu.
Gần nhất bọn họ cũng vô cùng vất vả, không có tiểu tử Trường Thanh ở đây, không khí từ trên xuống dưới Thần Kiếm Phong đều trầm lặng.
Rời khỏi đại điện, cả đám Trưởng Lão thở dài không thôi.
“Ài, lại một năm khó khăn.”
“Chẳng phải thế sao, ngay cả Phong Chủ và Đại Trưởng Lão cũng đi bế quan.”
“Nếu không chúng ta cũng bế quan đi, vừa tăng tu vi vừa chuyển dời lực chú ý.”
“Cũng hợp lý.”
Tất cả các Trưởng Lão cho rằng, Hồng Tôn và Thanh Thạch bế quan là bởi tiểu tử Trường Thanh không có ở đây, không có cơm ăn, do vậy tâm phiền ý loạn lựa chọn bế quan.
Nghĩ qua cũng thấy là biện pháp tốt, vì thế tất cả các Trưởng Lão cũng quyết định đi theo bế quan.
Dù sao không có cơm ăn, không bế quan thì làm gì được?
Thế nhưng bọn họ không hề ngờ được, Hồng Tôn và Thanh Thạch người ta bế quan cũng không phải là bế quan thật mà là chuẩn bị đi tới doanh trại gần biển ăn một bữa tiệc lớn.
Mà bọn họ thì sao, từng người khổ khổ sở sở đi bế quan thật rồi.
Trong vòng một ngày, từ lúc sáng sớm Hồng Tôn và Thanh Thạch tuyên bố bế quan đến buổi trưa các Trưởng Lão của Thần Kiếm Phong cũng đồng loạt tuyên bố bế quan. Đến chiều, ngay cả các Chấp Sự của Thần Kiếm Phong cũng bế quan nốt.
“Phong Chủ và Trưởng Lão bế quan hết rồi?”
“Chúng ta cũng bế quan thôi.”
“Bế thôi, mấy ngày nay ta thèm sắp chết rồi, vừa nghĩ tới còn phải nhịn một năm nữa, ta đã khó chịu không thôi.”
“Vì sao ta không trẻ lại mấy trăm tuổi chứ, đám nhóc con kia đi doanh trại gần biển ngược lại được ăn ngon uống sướng rồi, để lại đám lão già chúng ta ở chỗ này hít gió phơi sương.”
“Đừng nói những thứ vô dụng này nữa, mau bế quan đi.”
“Tiểu tử Trường Thanh chưa quay về tông môn, lão phu thề không xuất quan.”
“Đúng, tiểu tử Trường Thanh không về, thề không xuất quan.”
Trong lúc nhất thời, tất cả Trưởng Lão và Chấp Sự của Thần Kiếm Phong bế quan tập thể.
Tại Chấp Sự Đường, Thạch Tùng đang xử lý công vụ, một gã Chấp Sự đột nhiên tới bẩm báo.
“Đường chủ, Thần Kiếm Phong đã xảy ra chuyện.”
Vừa nghe là Thần Kiếm Phong, lông mày Thạch Tùng nhíu lại không thôi, vẻ mặt hắn không vui nói.
“Chuyện gì? Không phải đệ tử đi đến doanh trại gần biển hết rồi, cả phong chỉ còn mấy lão già, chẳng nhẽ vẫn còn gây chuyện?”
Chỉ cần là chuyện liên quan tới Thần Kiếm Phong, Thạch Tùng vừa nghe đã cảm thấy không phải chuyện gì tốt.
Thần Kiếm Phong này đúng là địch nhân cả đời của Chấp Phạm Đường bọn hắn.
“Tất cả mọi người ở Thần Kiếm Phong bế quan hết rồi.”
Tất cả mọi người bế quan đúng là chuyện không tầm thường. Nhưng yêu cầu Thạch Tùng đặt ra với Thần Kiếm Phong bây giờ đã rớt tới đáy rồi, hắn nhẹ nhàng thở ra.
“Bế quan thì bế quan đi, chỉ cần không ảnh hưởng các phong khác bọn họ muốn làm gì thì làm.”
Chỉ cần Thần Kiếm Phong tự quậy một mình là được, không dây dưa với các phong khác thì Chấp Pháp Đường và Thạch Tùng cũng lười không muốn quản.
“Vâng.”
Rất nhanh tới nửa đêm, trên đỉnh Thần Kiếm Phong, hai bóng đen chợt lóe bay đi, tốc độ nhanh tới cực hạn.
Lấy tu vi của Hồng Tôn và Thanh Thạch, nếu muốn yên lặng rời đi tông môn rồi quay trở lại thì cũng không phải việc khó.
Hơn nữa tất cả mọi người còn đang cho rằng hai người bọn họ bế quan rồi, vì thế rời đi càng thêm dễ dàng. Hai người bay thẳng một đường ra khỏi Đạo Nhất Trận tông, hướng tới Trận Trận tông.
Trên đường, Hồng Tôn tùy ý hỏi Thanh Thạch.
“Ngươi có thể xử lý được Trận Trận tông không?”
“Chắc là được.”
Thanh Thạch chột dạ đáp lại. Hồng Tôn nghe vậy lập tức cau mày, lúc trước sao ngươi không nói như vậy đi?
Lúc ở tông môn, Thanh Thạch đưa tay vỗ ngực tự tin nói đây là việc nhỏ.
Thế nào vừa mới rời tông môn một cái, thái độ đã quay ngoắt thay đổi.
“Ngươi đừng có chắc là, cuối cùng có được hay không?”
“Hả, có lẽ, có lẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Mẹ nó, ngươi chơi ta đúng không? Có lẽ là cái mẹ gì? Ngay cả Mai Cốt Đan ta cũng lấy tới rồi, bây giờ ngươi đừng có mà tuột xích.”
Hồng Tôn không quen người Trận Trận tông, nếu không hắn cũng chẳng muốn nhiều lời với lão gia hỏa không đáng tin cậy như Thanh Thạch.
Thấy Hồng Tôn nôn nóng, Thanh Thạch cười ngượng ngùng.
“Lúc trước có chút ma sát nhỏ với người Trận Trận tông, chẳng qua cũng không phải chuyện lớn gì. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ thu xếp chuyện Thiên Nhân Đại trận ổn thỏa cho ngươi, dù sao ta cũng muốn ăn cơm.”
Một ít ma sát nhỏ? Nghe thấy lời này của Thanh Thạch, Hồng Tôn nhìn hắn đầy nghi ngờ, trong lòng cảnh giác không thôi, cảm thấy chuyện này không ổn.
Lão già này nói chuyện tự nói giảm đi, ai biết việc nhỏ trong miệng hắn đến tột cùng là việc gì.
Chẳng qua bây giờ cũng không còn cách khác, hai người chỉ có thể đi Trận Trận tông xem một vòng.
Một đường bay vút mà đi, lấy tốc độ của hai người, chỉ mất một ngày đã tới Trận Trận tông.
“Đằng trước là Trận Trận tông rồi, ngươi có nắm chắc hay không?”
“Yên tâm.”
Vừa nói, hai người bay thẳng tới Trận Trận tông. Thế nhưng vừa vào Trận Trận tông một cái, đệ tử Trận Trận tông bên dưới đột nhiên hô to.
“Đáng chết, hắn lại tới nữa.”
“Nhanh, mau truyền tin cho Trận tông Chủ, Trưởng Lão.”
Trong lúc nhất thời, Trận Trận tông vang lên tiếng chuông cảnh báo vang dội. Hồng Tôn thấy vậy, sắc mặt biến đổi không thôi. Tiếng chuông này chỉ có lúc tông môn xảy ra đại sự mới có thể gõ vang đúng không?
Hắn quay đầu nhìn Thanh Thạch, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Trận Trận tông thế này là sao? Vì sao chúng ta vừa tới bọn họ đã có phản ứng lớn như thế?”
“Không có việc gì, lúc trước có một chút ma sát nhỏ không vui thôi.”
Đối với việc này, Thanh Thạch hàm hồ giải thích một câu.