Đại trận trong doanh trại gần biển được thiết lập bởi tổ sư Đạo Nhất tông, những người vượt quá yêu cầu sẽ không thể vào được.
Nhưng trên đời này không có gì là tuyệt đối cả, chỉ là cái giá phải trả quá cao và vô nghĩa, nên chẳng ai thèm phí công để vào doanh trại gần biển.
Đầu tiên, nếu vượt quá yêu cầu của trận pháp nhưng lại muốn vào doanh trại gần biển, chủ yếu cần phải giải quyết vấn đề về tu vi và cốt linh.
Mai cốt đan, một loại đan dược cửu phẩm, tuy là cực phẩm, nhưng tác dụng lại rất nhạt, nó chỉ có tác dụng che đậy cốt linh, cho dù là trận pháp Thần cấp cũng không thể nhận ra.
Chỉ có Luyện đan sư cửu phẩm mới có thể luyện chế dược, hơn nữa giá cả cực cao, nguyên nhân chủ yếu là nguyên liệu đắt đỏ, mà công dụng của nó chỉ có một, cho nên không có mấy người mua, và đương nhiên cũng không có người luyện chế ra nó, cho nên số lượng Mai Cốt Đan vô cùng khan hiếm.
Tìm được Mai Cốt Đan thì vấn đề cốt linh sẽ được giải quyết.
Về phần tu vi, cần sử dụng trận pháp để che đậy.
Trực tiếp vẽ lên cơ thể cửu phẩm đại trận Thiên Yên là có thể che đậy tu vi của chính mình.
Bằng cách này đã giải quyết được vấn đề về cốt linh và tu vi.
“Kết hợp với Tửu Thần Kiếm của ta và Trọng Sơn Ấn trấn áp thần hồn của ngươi thì tuyệt đối không có sơ hở.”
Hồng Tôn chậm rãi nói, Thanh Thạch gật đầu liên tục, nhưng sau khi nghĩ lại, hắn ta lo lắng nói.
“Mai Cốt Đan tuy rằng có chút gân gà, nhưng cũng là cực kỳ quý giá, cái tên sợ vợ kia chịu đưa cho ngươi sao?”
Cái tên sợ vợ mà Thanh Thạch nói chính là Phong Chủ của Bách Thảo Phong - Mạc Du.
Nghe vậy, Hồng Tôn lộ ra nụ cười tự tin và nói.
“Ngươi không cần lo lắng vụ Mai Cốt Đan, lão phu ta đang nắm giữ tính mạng của hắn, ngươi chỉ cần lo đại trận Thiên Yên là được.”
“Không thành vấn đề, ta lo được.”
“Được, vậy đêm nay ta đi Bách Thảo Phong trước, lấy được Mai Cốt Đan, ta và ngươi sẽ tiến thẳng đến Trận tông, sau đó đi tiếp đến doanh trại gần biển.”
“Hoàn hảo.”
Sau khi định xong mọi việc, hai người đợi đến tận đêm khuya, Thanh Thạch tiếp tục ở lại trong động phủ của Hồng Tôn, còn Hồng Tôn lặng lẽ một mình đến Bách Thảo phong.
Trời bây giờ đã là đêm khuya, không có bóng dáng đệ tử Thần Kiếm phong, toàn bộ các đỉnh phong của Đạo Nhất tông đều cực kỳ yên tĩnh.
Tất cả các đệ tử người thì tu luyện, người thì ngủ.
Đêm khuya vắng lặng như vậy, trước động phủ của Mạc Du trên Bách Thảo phong, đột nhiên có người đột phá trận pháp.
Không lâu sau, một nam tử trung niên mặc trường bào trắng, khí chất nho nhã, vẻ ngoài tuấn mỹ bước ra.
Người này chính là Phong Chủ của Bách Thảo phong, một Luyện đan sư cửu phẩm, cũng là luyện đan sư mạnh nhất ở Đạo Nhất tông.
Nhìn thấy Hồng Tôn thần thần bí bí ở ngoài cửa, Mạc Du thấy kỳ lạ bèn nói.
“Nửa đêm nửa hôm rồi, sao sư huynh lại đến đây?”
“A, ta có chuyện muốn thương lượng với sư đệ.”
“Thế à, vậy thì vào đi.”
Không biết sư huynh nhà mình có chuyện gì, nhưng là huynh đệ với nhau, Mạc Du cũng không hề phòng bị, hắn mời Hồng Tôn vào động phủ một cách tự nhiên.
Vừa vào động phủ đã thấy một mỹ phụ từ trong phòng đi ra, Hồng Tôn thấy thế liền cười chào hỏi.
“Đệ muội, đêm khuya tới thăm thật sự làm phiền hai người rồi.”
“Sư huynh khách sáo rồi, huynh đệ đồng môn với nhau sao gọi là làm phiền được.”
Mỹ phụ này là đạo lữ của Mạc Du, tuy nhìn bề ngoài yếu đuối nhu nhược nhưng thực chất lại dũng mãnh vô cùng.
Mạc Du bị nàng ta ăn hiếp thê thảm, tuy đã ở bên nhau nhiều năm nhưng lại không hề dám hó hé chút nào.
Cũng bởi vì vậy mà lúc trước mới bị Thanh Thạch gọi là tên sợ vợ.
Sau khi hàn huyên vài câu, thấy Hồng Tôn có chuyện muốn nói với Mạc Du, mỹ phụ ý thức được bèn lui xuống, nàng luôn biết giữ thể diện cho Mạc Du trước mặt người ngoài.
Nhưng khi hai người ở riêng với nhau thì chuyện đó chưa chắc.
Hết lần này tới lần khác, Mạc Du là một Luyện đan sư, luận về sức chiến đấu hắn không mạnh bằng phu nhân của mình, nhưng dù có xét tới những mối quan hệ bên ngoài là thủ đoạn mạnh nhất của Luyện đan sư, khi ở trước mặt phu nhân nhà mình thì vẫn phải bó tay.
Ngươi cũng không thể yêu cầu người ta đến đấu với vợ của mình a.
“Phu quân, chàng cứ nói chuyện với sư huynh đi, ta về phòng trước.”
“Ừ, phu nhân về nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, nhưng mới đi được hai bước, mỹ phụ lại đột nhiên quay người lại, trên mặt nở nụ cười ôn nhu nhìn Mạc Du nói.
“Phu quân không uống rượu chứ?”
Lời này vừa nói ra, Mạc Du sửng sốt một chút, sau đó gật đầu lia lịa.
“Không không, đâu phải phu nhân không biết, đối với rượu, dù một giọt ta cũng không đụng.”
Sau khi nhận được câu trả lời, mỹ phụ mới mãn nguyện đi vào.
Chỉ còn lại Hồng Tôn và Mạc Du, Hồng Tôn theo thói quen lấy bầu rượu ra.
“Uống một ngụm?”
“Ngươi điên rồi, phu nhân ta đang ở nhà.”
Hắn chỉ tùy tiện hỏi, nhưng ai biết được Mạc Du lại lập tức trở nên căng thẳng, Hồng Tôn cũng không ngạc nhiên về điều này, tự mình bắt đầu uống rượu.
“Sư huynh đêm hôm khuya khoắt tới đây, bộ có chuyện gì sao?”
Phu nhân còn đang chờ ở trong phòng, Mạc Du cũng không muốn vòng vo tam quốc, liền trực tiếp đi vào vấn đề.
Nghe vậy, Hồng Tôn vừa uống vừa nói một cách thờ ơ.
“A, ta tới tìm ngươi xin hai viên Mai Cốt Đan, ta nhớ thời gian trước hình như ngươi có luyện chế một lò, chắc còn chưa dùng hết đúng không?”
Nghe vậy, Mạc Du có chút sửng sốt, sau đó hắn ta lắc đầu liên tục, vừa nói vừa nhìn Hồng Tôn với ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.
“Không còn nữa, sớm đã dùng hết rồi.”
Nghe đến ba chữ Mai Cốt Đan, Mạc Du lập tức căng thẳng.
Thấy vậy, Hồng Tôn khẽ mỉm cười.
“Sư đệ đừng căng thẳng, chẳng phải ngươi dùng Mai Cốt Đan để thay đổi cốt linh mới có thể âm thầm lẻn ra khỏi nhà sao? Yên tâm đi, chuyện này chỉ có một mình sư huynh biết.”
Mai Cốt Đan hiệu quả thì chẳng có mà cái giá phải trả lại cực đắt, bất cứ Luyện đan sư cửu phẩm nào cũng sẽ không chủ động luyện chế nó, nhưng Mạc Du lại là ngoại lệ.
Nguyên nhân là vì trận pháp nhà hắn là do phu nhân của hắn điều khiển, đã vậy còn thêm một chút thủ đoạn, tương tự như đại trận của doanh trại gần biển.
Chỉ cần cốt linh vượt quá mức yêu cầu nhất định, sẽ phát động trận pháp, phu nhân hắn lập tức sẽ biết ngay.
Về phần nguyên nhân cũng rất đơn giản, trong nhà chỉ có hai người, ngươi nói xem là tại sao.
Giờ khắc này, cả người Mạc Du tê dại, bao nhiêu năm nay hắn ta âm thầm luyện chế Mai Cốt Đan, trước giờ chưa từng nói cho người khác biết, lão tửu quỷ này làm sao có thể biết được.
Biểu cảm trong mắt hắn ta vô cùng phức tạp, nhưng thấy Mạc Du từ chối, Hồng Tôn nhướng mi, ánh mắt u ám nói.
“Huynh đệ chúng ta không thể thương lượng sao?”
“Không còn, thực sự không còn nữa.”
Nghe vậy, ánh mắt Hồng Tôn càng u ám.
“Thật ư?”
“Thật mà, thật sự là không còn nữa. Sư huynh, ngươi cũng biết luyện chế những cửu phẩm đan dược này rất khó khăn, hơn nữa nguyên liệu lại cực kỳ đắt đỏ, một lò chỉ luyện được năm sáu viên đan dược, sư đệ thật sự không còn nữa.”
Một vẻ mặt cực kỳ chân thành thoạt nhìn dường như không còn nữa, nhưng Hồng Tôn lại không tin chút nào, hắn híp mắt lại và chậm rãi nói.
“Nếu đã như vậy thì vi huynh cũng chỉ có thể nói chuyện với đệ muội thôi, bao nhiêu năm nay sư đệ âm thầm luyện Mai Cốt Đan mà nàng ta không hề hay biết, ta nghĩ…”
“Huynh đệ đồng môn với nhau, ngươi lại uy hiếp ta?”
“Lần trước ta lại tình cờ nhìn thấy ngươi ở Nhị Nguyên thành, ngươi đi ra từ Xuân Phong lâu, trông có vẻ đã bao dưỡng một hoa khôi, đúng vậy, chính là một hoa khôi, để vi huynh ta nhớ nhớ lại cái tên là gì nhỉ?
Tiểu Thúy? Không đúng, Tiểu Hoa? Không đúng không đúng, Tiểu Điềm Điềm? Hình như cũng không đúng… ai, rốt cuộc tên là gì nhỉ?”
“Sư huynh cần bao nhiêu viên?”