“Sư mẫu chậm đã, Tiểu Bạch là Tiên Hạc do Phong Chủ đại nhân nuôi dưỡng.”

Quả nhiên, vừa nghe lười này, Vương Thiết Thụ đã dừng lại.

“Ngươi nói con nghiệt súc này do Hồng ca nuôi sao?”

“Đúng vậy. Chẳng nhẽ sư nương không nhớ rõ Phong Chủ đại nhân có một con Hồng Đỉnh Tiên Hạc sao? Tiểu Bạch là con của nó.”

Hiển nhiên Vương Thiết Thụ biết rõ con Đồng Đỉnh Tiên Hạc của Hồng Tôn, chẳng qua nàng không ngờ được Tiểu Bạch lại là đời sau của nó. Nhưng vậy thì sao nào?

“Cho dù đầu nghiệt súc này mang dòng máu của nó thì hôm nay cũng phải chết, nó làm ôn uế tình yêu thuần khiết của ta và Hồng ca.”

Cái quái gì thế, Trần Mục muốn điên rồi. Suy nghĩ trong đầu hắn xoay chuyển, vội vàng nói:

“Sư mẫu, Tiểu Bạch là do Phong chủ đại nhân một tay nuôi lớn. Hôm nay nó kết lương duyên với Hồng Bảo chẳng phải biểu thị cho tình cảm của sư nương và Phong Chủ đại nhân sắp tu thành chính quả sao? Người có tình sớm muộn cũng sẽ về bên nhau.”

Trần Mục thề, đại não hắn lúc này hoạt động hết công suất rồi. Hắn cũng bội phục mình có thể nghĩ ra một đoạn lời nói cảm động như thế trong thời gian ngắn, chẳng qua hắn không biết có tác dụng hay không.

Trần Mục đợi hồi lâu không thấy Vương Thiết Thụ trả lời, ngược lại Tiểu Bạch sau lưng thì lại kêu lên kỳ quái, nó xong việc rồi.

Về phần Hồng Bảo, lúc này nó đang nằm liệt trên mặt đất, chảy ra hai hàng nước mắt.

“Khặc khặc…”

Có lẽ tinh thần sảng khoái, nên sau khi tên Tiểu Bạch này xuống khỏi người Hồng Bảo thì phấn khởi bừng bừng xòe cánh như cái quạt xương bồ, lúc đi đường thì nghênh ngang như thằng tự kỉ.

Giờ khắc này, Trần Mục chỉ muốn bóp chết con nghiệt súc này, chẳng qua vừa nghĩ tới việc nó là tọa kỵ của Trường Thanh sư đệ, thì hắn vẫn cố nén lửa giận trong lòng xuống.

Ta tốn công tốn sức nghĩ cách cứu ngươi, ngươi làm ơn đừng đi tìm chết như thế có được không?

Hắn chột dạ nhìn về phía Vương Thiết Thụ, vừa nhìn một cái Trần Mục cũng chỉ biết bó tay luôn, dáng vẻ như vậy là muốn chơi cái gì hả?

Sắc mặt bà đỏ bừng, hai tay phe phẩy hai bím tóc dày, như một thiếu nữ hoài xuân, cả người đung đưa qua lạ.

“Sư nương, ngươi ổn chứ?”

“Sư nương.”

“Sư nương.”

Hắn hô liên tục ba tiếng, Vương Thiết Thụ mới lấy lại tinh thần, trong mắt bắn ra cả ngàn ngôi sao nhỏ.

“Đứa nhỏ, sư nương cảm thấy ngươi nói rất đúng, Tiểu Bạch là Tiên Hạc của Hồng ca, vậy nên việc nó thành một đôi với Hồng Bảo, chính là ông trời tác hợp cho.”

Nghe vậy, Trần Mục chỉ biết im lặng, nhưng đồng thời hắn cũng thở dài yên tâm, chẳng qua Hồng Bảo thì khóc dữ dội hơn rồi.

Ông trời tác hợp cho gì chứ? Ngươi không biết con chim này súc sinh tới mức nào đâu, quả thật không bằng súc sinh.

Từ nơi này đi tới vườn linh thú của Thiết Tượng Cốc chỉ mất có năm ngày, mà nó đã bị con chim kia làm tới tròn năm mươi lần, gần như đạt tới tần suất một canh giờ một lần.

Giờ khắc này, Hồng Bảo cảm thấy chủ nhân đã không còn yêu mình nữa rồi.

Trần Mục thấy Vương Thiết Thụ không truy cứu, vội vàng gọi Tiểu Bạch chuẩn bị rời đi. Chẳng qua trước khi đi, Tiểu Bạch còn không quên mất Hồng Bảo, nó đi tới trước mặt Hồng Bảo, kêu lên khè khè vài tiếng, không biết đang nói cái gì.

Thấy thế, Trần Mục tức giận đạp thẳng nó một cái.

“Đi thôi, lề mề cái gì, ngươi có thôi đi không?”

Nhưng mà một giây sau, Tiểu Bạch cũng dơ chân đá một cái, Trần Mục bay lên trời.

“Tiểu Bạch, còn mẹ nhà ngươi.”

“Khặc khặc.”

Tiểu Bạch khiêu khích kêu lên hai tiếng, sau đó không nhanh không chậm mà trò chuyện với Hồng Bảo, có vẻ như nói sau này tiếp tục hẹn hò. Nói xong, nó mới vỗ cánh bay đi.

Về phần Vương Thiết Thụ, vẫn đứng im bên cạnh, trong mắt lấp đầy tia sáng, trong đầu toàn là hình ảnh nàng và Hồng Tôn nắm tay nhau đi ngao du khắp các nơi, bên trái có Hồng Bảo, bên phải có Tiểu Bạch.

“Thật là hạnh phúc.”

Nàng thẹn thùng cười nói, không hề để ý tới Hồng Bảo ở bên kia đang ấm ức vô cùng.

“Hắt xì “

Đạo Nhất tông, Thần Kiếm Phong, Hồng Tôn không có việc gì đang nằm trong sân đột nhiên hắt hơi một cái.

“Người nào nhắc tới ta nhỉ?”

Hắn vuốt vuốt cái mũi, uống một ngụm rượu, bày ra vẻ mặt sống không còn gì lưu luyến.

“Ài, thời gian này sao mà sống nổi đây.”

Lúc này mới vài ngày, Hồng Tôn đã sắp không nhịn được nữa. Mà ngược lại với hắn, đám đệ tử các phong khác thì thấy thoải mái vô cùng.

Nhất là Huyết Đao Phong và Bá Thương Phong, hai phong gần Thần Kiếm Phong nhất thì nụ cười trên mặt chưa bao giờ dừng lại, ngày nào thức dậy cũng vui vẻ tràn trề.

“Lại là một ngày không có đệ tử Thần Kiếm Phong.”

“Đúng vậy, mỗi sớm thức dậy đã không phải nghe tiếng chiến đấu ầm ầm nữa.”

“Cuối cùng cũng an tĩnh lại.”

“Không chỉ như vậy, còn dễ nhận nhiệm hơn nhiều.”

“Quả nhiên, lúc không có Thần Kiếm Phong, mới là ngày lành.”

Sau khi đệ tử Thần Kiếm Phong rời đi, Nhiệm Vụ Đường liền lần nữa mở cửa, quả thực giống như tính toán từ trước, đệ tử Thần Kiếm Phong chân trước vừa đi, Nhiệm Vụ Đường người ta chân sau đã mở cửa.

Còn có yêu mã trong chuồng ngựa kia, theo như lời của một ít đệ tử, ngày đệ tử Thần Kiếm Phong rời đi, trong chuồng ngựa xuất hiện cảnh tượng vạn ngựa cùng phi.

Rất nhiều con đều phát ra tiếng hí vui sướng, mừng như điên mà phi nhanh trong sân. Tuy là yêu thú, thế nhưng nụ cười trên mặt chúng còn tươi hơn hẳn đệ tử các Phong khác.

Cuối cùng đệ tử các Phong cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, đây mới là cuộc sống của tông môn Tiên gia chứ!

Mỗi ngày không ham không muốn, thảnh thơi nhàn nhã, ai lại giống đệ tử Thần Kiếm Phong, mỗi người đều như bị điên, liều mạng tu luyện, liều mạng nhận nhiệm vụ, rồi ngay cả tranh yêu mã cũng liều mạng.

Không có tí phong thái Tiên gia gì cả.

Mà so với đệ tử các Phong, rõ ràng Chấp Pháp Đường và Nhiệm Vụ Đường càng vui vẻ hơn.

Không thấy mấy ngày nay, ngay cả chủ tọa Nhị Trưởng Lão Thạch Tùng vốn luôn nghiêm túc thận trọng cũng cười nhiều hơn không ít hay sao.

Lúc rảnh rỗi còn có tâm trạng uống trà trong sân.

“Gần đây sao rồi?”

“Kể từ khi đệ tử Thần Kiếm Phong đi đến doanh trại gần biển, tông môn quả thật yên tĩnh hơn nhiều.”

Nghe thấy lời này, Thạch Tùng hài lòng gật đầu.

“Như vậy cũng tốt, cũng nên ném những tiểu tử đó đến doanh trại gần biển chịu chút khổ cực, để Thủy tộc tạo chút áp lực cho bọn họ.”

“Đường Chủ nói đúng lắm.”

Dưới cái nhìn của Thạch Tùng, đệ tử Thần Kiếm Phong đến doanh trại gần biển rồi, chắc chắn sẽ không thoải mái bằng ở tông môn.

Nhưng điều này lại hợp ý hắn ta, ở trong tông môn náo loạn ầm ĩ như vậy, bây giờ đến doanh trại gần biển đối mặt với những Thủy tộc đó, ngươi cho rằng còn giống như khi ở trong tông môn hay sao?

Người ta cũng sẽ không nương tay với ngươi.

Suy nghĩ của Thạch Tùng quả thật không sai, tình huống khi ở doanh trại gần biển và ở tông môn thật sự không giống nhau, hơn nữa còn đối ngược với suy nghĩ của hắn ta.

Ở trong tông môn, đệ tử Thần Kiếm Phong còn có chút kiềm chế, đến doanh trại gần biển rồi, đó chính là trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi.

Hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ở doanh trại gần biển, nhưng lúc này, Chấp Sự vừa nói chuyện lại lên tiếng.

“Nhưng gần đây đệ tử Ngọc Nữ Phong hơi kỳ lạ.”

“Hả? Sao vậy?”

“Cũng không thể nói rõ ràng được, chỉ là khoảng thời gian gần đây, tần suất đệ tử Ngọc Nữ Phong ra ngoài cao hơn rất nhiều, toàn bộ đều lấy lý do làm nhiệm vụ, hơn nữa hầu hết địa điểm nhiệm vụ đều hướng về phía doanh trại gần biển.

Cho đến ngày hôm nay, đã có một nửa đệ tử Ngọc Nữ Phong rời tông môn rồi.”

Nghe thấy lời này, Thạch Tùng cau mày lại, sao cứ cảm thấy quen quen, lập tức vội hỏi.

“Một lần các nàng nhận mấy nhiệm vụ?”

“Số nhiệm vụ thì vẫn bình thường, hầu hết đều nhận một, một số ít nhận hai, cũng không chỉ chọn những nhiệm vụ đơn giản.”

Nghe vậy, Thạch Tùng mới thở phào nhẹ nhõm, cũng đúng, sao Ngọc Nữ Phong có thể trở thành Thần Kiếm Phong chứ, Bách Hoa sư muội đáng tin hơn lão sâu rượu kia nhiều.

“Nếu là nhận nhiệm vụ bình thường, vậy cũng không cần để ý.”

Không nghĩ nhiều nữa, có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.

Đối với chuyện này, chấp sự kia cũng gật đầu đáp lại, sau đó cung kính lui ra ngoài.

Không hề coi trọng chuyện của Ngọc Nữ Phong, nào có ngờ được, lúc này trên con đường đi từ Đạo Nhất tông đến doanh trại gần biển, không ít đệ tử Ngọc Nữ Phong đang kết bạn đi đường.

“Sư tỷ, còn xa lắm.”

“Mau lên, nhiều nhất nửa ngày là có thể đến doanh trại gần biển.”

“Chậm quá đi.”

“Nói nhảm, ngươi cho rằng đây là Tinh Hạm của tông môn à, thuyền bay chậm là đương nhiên rồi.”

“Lần này đi doanh trại gần biển, ta muốn ở nguyên một tháng, ăn đủ mới trở về.”

“Nhiều nhất là một tuần, nếu không chắc chắn sư tôn sẽ phát hiện.”

“Ôi, chỉ một tuần thôi sao!”

“Hết cách rồi, chờ về tông môn hai ngày lại nhận thêm mấy nhiệm vụ.”

“Cũng chỉ có thể như vậy.”

Từ khi trở về tông môn, đệ tử Ngọc Nữ Phong vẫn đang mưu tính xem làm như thế nào mới được ăn cơm của Trường Thanh sư đệ.

Cuối cùng, đám tiểu tiên nữ này vẫn đi theo lối mòn của Thần Kiếm Phong, đó chính là nhiệm vụ.

Nhưng mà, dù sao cũng là tiên nữ, không phóng túng như đệ tử Thần Kiếm Phong, khi nhận nhiệm vụ cũng rất thành thật, chỉ có một yêu cầu, đó chính là phạm vi nhiệm vụ nhất định phải đi về phía doanh trại gần biển.

Suy nghĩ rất đơn giản, vừa mượn cớ rời khỏi tông môn, vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ, quan trọng nhất chính là có thể ăn đồ ăn của Trường Thanh sư đệ.

Nhưng mà có một điều, những tiểu tiên nữ này nghĩ đơn giản quá rồi. Các nàng cho rằng chỉ cần đến doanh trại gần biển là được ăn cơm, suy nghĩ này cũng thật ngây thơ.

Ở Thần Kiếm Phong, ăn cơm chính là một chuyện thần thánh, không phải ai cũng có thể giành được vinh dự đặc biệt này, đó là phải trải qua rèn luyện nhuốm máu và lửa mới có thể được ăn một bát cơm này.

Đáng thương thay những tiểu tiên nữ này vẫn chưa biết chuyện, chỉ ảo tưởng rằng đến được doanh trại gần biển là có thể thưởng thức tay nghề của Trường Thanh sư đệ.

Nhưng mà, vẫn còn hai người cũng có khát vọng với đồ ăn không kém gì các nàng, đó chính là hai lão già trên Thần Kiếm Phong.

Động phủ của Hồng Tôn, Thanh Thạch sải bước tiến vào, sắc mặt khó coi, vừa vào cửa đã lớn tiếng nói ra.

“Lão sâu rượu, ta không nhịn nổi rồi, giờ mới mấy ngày chứ, muốn ta đợi một năm, sao có thể làm được.”

“Vậy ngươi đến doanh trại gần biển đi.”

Đối với chuyện này, Hồng Tôn khinh bỉ nhìn hắn ta, nói cứ như mình nhịn được vậy.

Nghe vậy, Thanh Thạch không vui nói.

“Ban đầu ta gia nhập Đạo Nhất tông, hoàn toàn là bởi vì Trường Thanh tiểu tử, bây giờ Trường Thanh tiểu tử không ở đây, ta…”

“Vậy ngươi rời đi là được rồi, ta cũng đâu cản ngươi.”

Còn chưa đợi Thanh Thạch nói xong, Hồng Tôn đã lập tức cắt ngang.

Rời đi? Đương nhiên không thể, đều đã như vậy rồi, bây giờ ngươi lại bảo ta rời đi? Nói vớ vẩn gì vậy!

Đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hồng Tôn, tự rót cho mình một chén rượu, cầm lên uống cạn.

“Hay là chúng ta canh giữ bên ngoài doanh trại gần biển, để những tiểu tử kia đưa cơm ra cho chúng ta.”

Hình như là một cách như không tệ, chỉ là Hồng Tôn lại ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí không thèm đứng dậy, vẫn lười biếng tựa trên ghế.

“Ta thật nghi ngờ ngươi làm thế nào mà sống được đến bây giờ, ngươi bảo những nghịch đồ đó đưa cơm cho ngươi? Ngươi cảm thấy có thể sao?”

Ngây thơ quá, nghe thấy lời này, Thanh Thạch cũng cảm thấy không thể nào, trong lúc nhất thời, hai người đều chìm vào im lặng, trong sân, thi thoảng có tiếng thở dài truyền ra.

Không biết qua bao lâu, hào quang trong mắt Hồng Tôn càng ngày càng sáng ngời, dường như nghĩ đến điều gì, đột nhiên ngồi thẳng lên, nghiêm túc nhìn Thanh Thạch nói.

“Ngươi có muốn đi vào doanh trại gần biển không?”

“Nói nhảm, đương nhiên muốn rồi, đi vào sẽ được gặp Trường Thanh tiểu tử, được ăn cơm.

“Vậy chúng ta đi vào.”

“Đầu óc ngươi có vấn đề à, chúng ta vào được doanh trại gần biển sao?”

“Ai nói chúng ta không vào được.”

Ánh mắt thăm thẳm nhìn Thanh Thạch, đối mặt với ánh nhìn chăm chú của Hồng Tôn, ban đầu Thanh Thạch còn chưa hiểu ra, mãi lâu sau, hắn ta mới bừng tỉnh, ngập tràn không thể tin nổi nhìn về phía Hồng Tôn, nói.

“Ngươi là muốn…”

“Ha ha, đây là cách duy nhất rồi.”

“Nhưng thứ kia rất khó tìm.”

“Bách Thảo Phong có Mai Cốt Đan, mà ta nhớ rằng ngươi quen biết tông chủ của Trận tông.”

Nghe thấy lời Hồng Tôn nói, hai mắt Thanh Thạch tỏa sáng.

Thấy vậy, Hồng Tôn nhếch miệng cười, Thanh Thạch cũng nở nụ cười đa mưu túc trí, hai lão hồ ly tụ lại cùng nhau, cười đến là vui vẻ.

“Nhưng lão sâu rượu này, cách này mà ngươi cũng nghĩ ra được.”

“Ha ha, khó khăn gì cũng có cách giải quyết, chỉ cần chịu nghĩ là sẽ ra.”

“Những nghịch đồ đó cho rằng chỉ một đại trận là có thể ngăn cản ta, lão già ta sống nhiều năm như vậy, nếu ngay cả mấy tên nghịch đồ đó mà cũng không trừng trị được, vậy chẳng phải sống vô dụng rồi sao, khà khà…”

“Khà khà khà…”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play