Dù sao chủ nhân người ta đang đứng ngay bên cạnh kia, nói thế nào thì Trần Mục cũng nên cứu Tiểu Bạch một mạng, dù sao đánh nhau cũng tốt hơn cái kia.

Thế nhưng Tiểu Bạch lại tỏ ra khinh thường, thậm chí còn có chút giễu cợt mà nhìn Trần Mục. Nó hú lên quái dị rồi quay đầu đi không thèm để ý tới.

Trần Mục thấy thế thì câm nín, tên khờ này, mệt cho ta còn muốn cứu ngươi. Ngươi không biết nhìn xem tình thế hiện tại ra sao, chẳng nhẽ tinh trùng thượng não nên không quan tâm gì nữa rồi hả?

Quả nhiên, sau một giây, tiếng gào hùng tráng mang đầy tức giận của Vương Thiết Thu vang lên:

“Nghiệt súc, sao ngươi dám làm thế? Thả Hồng Bảo ra ngay, ta muốn giết ngươi.”

Cái gì chứ? Hồng Bảo?

Trần Mục nghe tiếng gào của Vương Thiết Thị thì thấy choáng váng, ngươi gọi Hắc Đỉnh Tiên Hạc này là gì? Ngươi nghiêm túc hả?

Hơn nữa, Phong Chủ nhà ngươi có biết ngươi lấy tên này cho một con Hắc Đỉnh Tiên Hạc không?

Hiển nhiên Hồng Tôn không biết, mà Trần Mục thì lại càng không biết Vương Thiết Thụ tức giận như vậy là bởi con tiên hạc màu đen này là món quà duy nhất mà Hồng Tôn tặng cho nàng.

Nàng còn nhớ rõ đấy là một đêm mưa hai trăm sáu mươi ba năm trước lẻ bảy tháng mười tám ngày.

Đêm khuya, Vương Thiết Thụ lên Thần Kiếm Phong gặp được Hồng Tôn.

“Ngươi tới đây làm gì?”

Nhìn thấy nàng, tình cảm trong mắt Hồng Tôn không dấu diếm được nữa, Vương Thiết Thụ có thể nhận ra điều này. Nàng không muốn để cho Hồng Tôn vì mình vất vả nữa, nàng muốn ở bên cạnh hắn.

Thế nhưng cuối cùng con lừa bướng bỉnh này lại không đồng ý. Hắn chỉ đưa cho nàng một con Hắc Đỉnh Tiên Hạc, đây trở thành tín vật đính ước của hai người họ.

“Ui da, Hồng ca, người ta trẹo chân rồi, không quay về được.”

“Vậy để Hắc Đỉnh Tiên Hạcnày đưa ngươi, mau về đi, nhanh.”

Vương Thiết Thụ nhớ tới tình cảnh Hồng Tôn tặng Tiên Hạc cho mình thì phát hiện vẫn như kí ức ngày hôm qua.

Nhưng bây giờ thì sao, tín vật đính ước của nàng và Hồng Tôn bị con nghiệt súc này làm bẩn.

Giết, phải giết nó, chỉ có dùng máu của con nghiệt súc này mới có thể rửa sạch thanh danh cho Hồng Bảo.

“Chết đi.”

Trần Mục thất Vương Thiết Thụ muốn ra tay thì tim như nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn bất chấp mọi thứ đứng chắn trước mặt Tiểu Bạch theo bản năng, la lớn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play