Vốn tưởng rằng sẽ phải nói nhiều, nhưng ai ngờ rằng Trần Mục sẵn sàng đồng ý dễ dàng như vậy lại khiến Vương Thiết Thụ cảm thấy mất tự tin.
Tiểu tử này đồng ý nhanh gọn như vậy, lẽ nào là lừa đảo ư? Chẳng lẽ hắn muốn lừa nàng trước, sau khi xong việc thì chối bỏ?
Nghĩ đến đây, Vương Thiết Thụ hơi nheo mắt lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
“Ngươi có biết ngươi sẽ bị hậu quả gì khi lừa dối ta không?”
Nhất định phải cảnh cáo tiểu tử này một chút, để hắn ta hiểu rõ, ta đã dám đặt ra điều kiện như vậy, không sợ sau này hắn ta hối hận.
Nhưng ai ngờ được đối với chuyện này, sắc mặt Trần Mục không hề thay đổi, hắn ta trầm giọng nói.
“Sư nương tại thượng, đệ tử này sao dám nói dối sư nương. Chuyện tình xúc động lòng người, trời đất cảm động giữa sư nương và Phong Chủ, ta tin không chỉ có đệ tử, mà các huynh đệ khác ở Thần Kiếm Phong cũng sẽ ủng hộ.
Huống chi, sư nương vì Thần Kiếm Phong rèn ra một thanh tuyệt thế hảo dao, tình nghĩa này, chúng ta càng không dám quên.”
Hắn huyên thuyên một tràng, thế nhưng Vương Thiết Thụ một chữ cũng không nghe lọt tai, trong đầu nàng ta chỉ quay quanh hai chữ “Sư nương”.
Mãi cho đến khi Trần Mục nói xong, Vương Thiết Thụ mới ngượng ngùng nhìn hắn, lo lắng nắm chặt hai bím tóc dày trong tay, nàng hỏi tế nhị.
“Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?”
“Sư nương.”
“Đừng nói bậy, ta và Hồng ca còn chưa có danh phận gì cả, sao ngươi có thể nói năng lung tung như vậy.”
“Lấy tình cảm giữa sư nương và Phong Chủ như vậy, sớm muộn gì cũng trở thành người một nhà, dù sao ở trong lòng của đệ tử này, người mãi mãi là sư nương của ta.”
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Vương Thiết Thụ nhìn Trần Mục nhu hòa hơn rất nhiều, nhìn xem, thật là một đứa trẻ ngoan.
Ngay lập tức, Vương Thiết Thụ cũng đứng dậy và nói với Trần Mục một cách ân cần.
“Đi với ta.”
Dưới sự dẫn dắt của Vương Thiết Thụ, cả hai đã đến một phòng luyện khí sâu trong hang động.
Được xây dựng trên trung tâm địa viêm, đây là phòng luyện khí cao cấp nhất trong toàn bộ Thiết Tượng cốc, giúp ích rất nhiều cho việc luyện chế vũ khí.
Nhiệt độ không khí trong phòng rất cao, cho dù là tu vi của Trần Mục cũng có thể cảm giác được sự nóng rát đó.
“Hài tử, cho ta xem nguyên liệu mà ngươi đã chuẩn bị sẵn nào.”
Nghe đi, ngay cả xưng hô cũng đều thay đổi, trước đó còn gọi tiểu tử này tiểu tử kia, nhưng bây giờ đã gọi là hài tử rồi.
Cảm giác như tiền bối trong nhà đối xử với hậu bối của mình vậy.
Nhưng trong mắt Vương Thiết Thụ, Trần Mục chẳng phải chính là hậu bối của nàng ta sao? Sau khi nàng ta và Hồng Tôn thực sự ở bên nhau, nàng chính là sư nương của những đứa nhỏ này.
Nghe vậy, Trần Mục vội vàng lấy ra bảo vật mà tất cả huynh đệ đã cùng nhau sưu tập khắp nơi.
Số lượng không ít, phẩm cấp cũng không thấp, ít nhất trong mắt tu sĩ bình thường chúng tuyệt đối đều là bảo vật, nhưng trong mắt Vương Thiết Thụ, cũng chỉ có như vậy.
“Đích thực cũng đủ để luyện ra một thanh Bảo binh, nhưng nhiều nhất là hạ phẩm, miễn cưỡng lắm mới có thể chạm đến ngưỡng cửa của Bảo binh.
Vậy đi, sư nương sẽ cho ngươi thêm một số thứ vào đó.”
Vừa nói, Vương Thiết Thụ lấy ra ba món bảo vật từ trong không gian giới chỉ, lúc nhìn thấy ba món bảo vật này, Trần Mục mở to hai mắt.
“Mẫu Tinh Thiết.”
“Cửu Tiêu Lôi Mộc.”
“Trần Văn Kim Sa.”
Không ngoa khi nói giá trị của ba món bảo vật này đã vượt xa đống bảo vật mà hắn lấy ra, mỗi một món bảo vật đều là một bảo vật luyện khí cực kỳ trân quý.
“Hiện tại trong tay ta chỉ có ba cái món đồ tốt này, mặc dù không đủ để chế tạo Thần binh, nhưng hẳn cũng đủ để đạt đến Bảo binh thượng phẩm.”
“Sư nương, cái này… Cái này có phải có chút trân quý quá rồi hay không?”
Lần này đến phiên Trần Mục không biết phải làm sao, bởi vì ba món này quá quý giá, hắn cứ lấy đi như vậy thật cảm thấy áy náy.
Nhưng Vương Thiết Thụ hoàn toàn không quan tâm đến điều này, thậm chí hình như đã đoán được Trần Mục đang nghĩ gì, khuôn mặt nàng tỏ ra hiền từ nhân hậu.
“Ngươi gọi ta một tiếng sư nương, sư nương đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, trên đời này làm gì có người mẹ nào không yêu con mình chứ.”
Nghe vậy, Trần Mục sững sờ gật đầu.
“Đệ tử cảm tạ sư nương.”
“Thật là một hài tử ngoan.”
Bây giờ hay rồi, ân huệ quá lớn, nhìn Vương Thiết Thụ đã bắt đầu luyện chế binh khí, Trần Mục âm thầm thở dài.
“Phong chủ, theo đệ tử thấy, hay là người chịu đi cho rồi, Đại Trưởng Lão thật sự rất tốt, hơn nữa lại giàu có, ra tay lại hào phóng.
Ngoại trừ việc sư nương hơi cao to một chút, hơi khỏe một chút, cơ bắp hơi vạm vỡ một chút, mặt vuông một chút và giọng khàn một chút, mọi thứ khác đều rất tốt.”
Bởi vì Trần Mục không có yêu cầu gì khác đối với con dao làm bếp này, chỉ cần đủ sắc bén, nên việc luyện chế nó thật ra cũng không khó.
Nói thẳng ra là chỉ cần thăng cấp lên cấp bậc cao nhất của Bảo binh là được.
Vậy nên, chỉ trong năm ngày, Vương Thiết Thụ đã luyện xong nó.
Thân là Luyện khí sư cửu phẩm, chỉ cần có đầy đủ nguyên liệu là nàng có thể rèn ra Bảo khí thượng phẩm, đối với nàng mà nói việc này cũng không quá khó khăn.
Thậm chí nàng còn chu đáo làm một chiếc bao da cho Trần Mục, làm bằng da hổ chất lượng cao.
“Nào, đến xem thử có thích không?”
Nàng ta mỉm cười đưa con dao cho Trần Mục, Trần Mục đương nhiên thích đến nỗi không muốn bỏ xuống, trong miệng tự lẩm bẩm.
“Được, được, có con dao này ta có thể ăn thịt rồng rồi.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Không có gì, đệ tử nói muốn cảm tạ sư nương đã ra tay giúp đỡ.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Vương Thiết Thụ càng rạng rỡ, nàng không khỏi gật đầu.
“Hài tử ngoan, người một nhà không nói hai lời.”
Sau đó lại nói về vấn đề của Hồng Tôn, bởi vì hiện tại các đệ tử của Thần Kiếm Phong đều ở trong doanh trại gần biển, Vương Thiết Thụ cũng biết chuyện này.
Vậy nên cũng chỉ có thể đợi một năm sau, khi các đệ tử của Thần Kiếm Phong trở về tông môn.
Thời gian một năm, Vương Thiết Thụ ngược lại không thèm để ý, dù sao nàng ta đã đợi mấy ngàn năm rồi, nên cũng chẳng để tâm một năm hai năm này, món ăn ngon không sợ đến muộn.
Nhìn thấy đôi mắt của Vương Thiết Thụ sáng ngời khi nói về Hồng Tôn, Trần Mục chỉ có thể âm thầm an ủi bản thân mình.
Chắc hẳn sư tôn cũng thích Đại trưởng lão.
Cuối cùng, Vương Thiết Thụ đích thân tiễn Trần Mục đi, đưa Trần Mục đến vườn linh thú nơi Tiểu Bạch đang ở.
Nhưng dọc theo đường đi, Trần Mục phát hiện rất nhiều đệ tử luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn và Vương Thiết Thụ, mơ hồ nghe được một số từ như nam sủng, bao nuôi, đồi bại.
Khiến cho Trần Mục vô cùng bối rối.
Nhưng bởi vì Vương Thiết Thụ ở bên cạnh, Trần Mục cũng không nghĩ ngợi nhiều, hai người cùng nhau đi vào vườn linh thú, trong khi họ đang nói chuyện, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cho bọn họ cùng lúc sững sờ.
“Hài tử, trên đường trở về cẩn thận một chút, có chuyện gì có thể liên hệ với ta.”
“Cảm tạ sư nương, đệ tử…”
Lời nói vừa dứt, trước mặt hai người, liền nhìn thấy Tiểu Bạch cưỡi trên thân một con Hắc Đỉnh Tiên Hạc, thân hình động đậy.
Hắc Đỉnh Tiên Hạc đó không ngừng cất tiếng kêu lanh lảnh.
Nhìn lại Tiểu Bạch, không biết vì nguyên nhân gì, nhưng Trần Mục nhìn thế nào cũng thấy tư thế này rất bỉ ổi, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng kêu kỳ quái.
Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là Hắc Đỉnh Tiên Hạc mà Tiểu Bạch đang cưỡi lúc này, nếu hắn nhớ không lầm, hình như là tọa kỵ của Vương Thiết Thụ.
Trước mặt chủ nhân của nó, ngươi làm vậy với tọa kỵ của người ta, Tiểu Bạch, như vậy có phải có chút quá đáng rồi không?
Là người đầu tiên phản ứng, Trần Mục giả vờ tức giận hét lên.
“Tiểu Bạch, ngươi làm sao vậy? Sao có thể đánh nhau trong vườn linh thú chứ?”