Ngoài động phủ, Trần Mục khóc lóc đến mức nước mắt như mưa, quần áo rách rưới ngã ngồi dưới đất.
Đôi chân đầy lông cũng lộ hết ra ngoài.
Hay cho một người đàn ông dũng mãnh khóc lóc, mà tất nhiên những tiếng khóc đau thương này cũng hấp dẫn các đệ tử Thiết Tượng cốc đi ngang qua.
Mặc dù số người không nhiều, cũng chỉ mười mấy người, nhưng vẫn khe khẽ nàngn luận.
“Chuyện gì thế này?”
“Hình như vừa rồi hắn ta nói cái gì mà Đại Trưởng Lão, cái gì mà nam sủng.”
“Chẳng lẽ Đại Trưởng Lão muốn…”
“Đoán chừng là vậy rồi, ôi, dù sao Đại Trưởng Lão đã lẻ loi một mình nhiều năm như vậy, muốn tìm bầu bạn cũng là chuyện có thể hiểu được.”
“Nói thì nói vậy, nhưng có phải thủ đoạn này hơi…”
Nói đến đây, trong động phủ chợt lóe một bóng đen, ngay sau đó Trần Mục biến mất, rõ ràng là Vương Thiết Thụ ra tay rồi.
Lại lần nữa mang Trần Mục về động phủ, trong ánh mắt nhìn hắn ta gần như sắp phun ra lửa, răng nghiến phát ra tiếng kêu ken két.
“Tiểu tử, vừa rồi nói nói cái quái gì vậy? Thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?”
Bịch một tiếng, gọn gàng dứt khoát, kiên định quỳ xuống, giọng điệu cũng kiên quyết.
“Cho dù phải chết, hôm nay ta cũng phải mang dao trở về.”
“Ngươi có thể đứng lên rồi nói hay không.”
“Không thể, không nhìn thấy dao, đệ tử thà chết còn hơn.”
Đối mặt với cảnh tượng này, Vương Thiết Thụ lập tức ỉu xìu, ngươi nói xem, giết ngươi rồi, ta cũng khó mà giải thích với Hồng Tôn kia, hơn nữa phải nói với Hồng Tôn thế nào đây, tình huống có hơi phức tạp.
Ánh mắt lóe vẻ bất đắc dĩ, nói.
“Ngươi nói đi, Thần Kiếm Phong các ngươi đều là kiếm tu, ngươi nhất định muốn rèn một con dao làm bếp để làm gì? Lại còn là cấp bậc Bảo binh, dao làm bếp nhà ai có thể làm đến cấp bậc Bảo Binh!”
“Trước đó không biết, nhưng mà về sau, dao phay làm bếp của Thần Kiếm Phong phải là là Bảo binh, thậm chí Thần binh.”
Nghe Trần Mục chân thành nói, không hề giống như nói dối, thật sự muốn rèn một con dao làm bếp cấp bậc Thần binh cho Thần Kiếm Phong.
Hoàn toàn bó tay rồi, nàng coi như đã nhìn ra, hôm nay không đưa dao cho hắn, chắc chắn tiểu tử này sẽ không bỏ qua.
Im lặng ngồi trở lại trên ghế, Vương Thiết Thụ suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói ra.
“Ta có thể ra tay, nhưng ngươi phải đồng ý với ta hai điều kiện.”
“Đại Trưởng Lão cứ nói, chỉ cần đệ tử có thể làm được, tuyệt đối không cau mày.”
“A, chớ vội đồng ý sớm, cứ nghe ta nói hết rồi quyết định.”
“Thứ nhất, cho dù ta ra tay, nhưng sẽ không để lại tên của ta trên con dao này, ngày sau ngươi cũng không thể nói cho bất kỳ kẻ nào rằng dao này do ta làm, nếu không, cho dù ngươi là đệ tử Đạo Nhất tông, ta cũng phải giết ngươi.”
“Được.”
Điều kiện này hoàn toàn không thành vấn đề, chỉ cần lấy được dao, Trần Mục không chút nghĩ ngợi đã đồng ý.
Thấy vậy, Vương Thiết Thụ cũng không bất ngờ, dựa vào sự kiên trì của Trần Mục, yêu cầu này tất nhiên không khó, khó là ở yêu cầu tiếp theo này.
Nói thật, Vương Thiết Thụ cũng không chắc Trần Mục có thể đồng ý hay không, dù sao đây chính là việc liên quan đến Phong Chủ của bọn họ.
“Tốt lắm, điều kiện thứ hai, ngươi tìm một cơ hội dụ một mình Hồng Tôn đến Tam Sinh Thạch, điều kiện tiên quyết là không thể cho Hồng Tôn biết là bổn tọa hẹn hắn ta.”
Tam Sinh Thạch, nghe giống như bảo địa gì đó, thật ra đây cũng là một nơi có phong cảnh không tồi, sở dĩ nổi tiếng ở Đông Châu, đó là bởi vì rất nhiều đạo lữ đã bày tỏ lời yêu, hẹn ước cả đời với nhau ở nơi đó.
Nghe thấy lời này, Trần Mục sững sờ, ánh mắt nhìn Vương Thiết Thụ trở nên kỳ lạ.
“Đại Trưởng Lão ngươi và Phong Chủ chúng bọn ta…”
Nếu đã nói ra, Vương Thiết Thụ cũng không có ý định giấu giếm, khẽ thở dài một hơi nói ra.
“Ôi, ai mà chẳng có một mối tình khắc cốt ghi tâm chứ?”
Ngay sau đó Vương Thiết Thụ nói chuyện giữa nàng và Hồng Tôn ra.
Năm đó cả hai đều mới chỉ là nhưng đứa nhóc vừa bước vào con đường tu hành, thực lực còn không bằng Trần Mục bây giờ.
Thời điểm đó Hồng Tôn mới chỉ là một tên đệ tử ngoại môn của Thần Kiếm Phong Đạo Nhất tông.
Trong một lần ra ngoài lịch luyện, ở Viên Sơn, Vương Thiết Thụ bởi vì trộm bảo vật của một Đại Yêu mà bị truy sát.
Vốn cho rằng mình chết chắc rồi, nhưng ở thời khắc tuyệt vọng nhất, Hồng Tôn đã xuất hiện.
Nhớ lại chuyện cũ, trên mặt Vương Thiết Thụ lộ ra nụ cười ngọt ngào, chỉ là phối hợp với khuôn mặt của nàng, nụ cười này thật sự không có xíu xiu liên quan nào tới ngọt ngào, nói đúng ra, dùng từ thô kệch thì càng phù hợp hơn.
Dù sao Trần Mục nhìn thế nào cũng thấy cay mắt, nhưng Vương Thiết Thụ chẳng thèm để ý, hoàn toàn đắm chìm vào chuyện cũ.
“Ngươi tin không, thật ra duyên phận trên đời này đều do ông trời quyết định, Thiên Đạo dùng những sợi tơ hồng trói buộc hai người vốn không quen biết lại với nhau.
Trong cuộc đời mỗi một người phụ nữ đều sẽ có một chân mệnh thiên tử xuất hiện khi nàng ta cần nhất, cứu nàng ta thoát khỏi nguy nan, nước sôi lửa bỏng.
Ta và Hồng Tôn cũng là như vậy, thời điểm nguy hiểm nhất trong cuộc đời này của ta, là hắn cầm trường kiếm, chẳng từ việc nghĩa, chắn ở trước người ta.”
Khi đó nhìn bóng lưng còn chưa được coi là vĩ đại kia, ta đã quyết định, đời này không phải hắn ta thì không gả.
Mặc dù khi đó ta đã là đệ tử thân truyền, mà hắn ta chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng ta không quan tâm, đứng trước tình yêu, khác biệt về thân phận địa vị và ánh mắt người đời đều chẳng là gì.
Nói ra cũng thật ngược đời, ta chủ động bày tỏ tình yêu, nhưng tên đầu gỗ kia lại nói, hắn ta chỉ là một đệ tử ngoại môn, căn bản không xứng với ta, bảo ta chờ hắn, chờ hắn có thành tựu rồi sẽ gióng trống khua chiêng cưới ta.
Thật sự giống như một con lừa bướng bỉnh, nhưng ta biết hắn yêu ta, những ngày tháng về sau, hắn ta từ đệ tử ngoại môn trở thành đệ tử nội môn, rồi từ đệ tử nội môn trở thành Chấp Sự, lại từ Chấp Sự trở thành Trưởng Lão, cho tới ngày hôm nay đã là Phong Chủ của Thần Kiếm Phong.
Ta nói với hắn ta rằng, ngươi đã rất cố gắng, rất thành công, nhưng hắn ta lại nói, bây giờ ta là Đại Trưởng Lão của Thiết Tượng cốc, là Luyện khí sư cửu phẩm, Phong Chủ của Thần Kiếm Phong vẫn chưa đủ, chờ khi nào ngồi lên vị trí Tông Chủ Đạo Nhất tông, hắn ta sẽ đến cưới ta.
Ta biết là hắn ta muốn mang điều tốt nhất đến cho ta, nhưng năm nay ta đã hai nghìn ba trăm bảy mươi sáu tuổi, đau khổ chờ đợi hắn ta một nghìn sáu trăm tám mươi mốt năm ba tháng bảy ngày.
Ta sắp không đợi nổi nữa rồi, bởi vì ta muốn giao bản thân khi còn tốt nhất cho hắn ta, thêm mấy trăm năm nữa, ta sẽ trôi qua cái tuổi phong nhã hào hoa.”
Đang nói, bên dưới đột nhiên truyền đến tiếng ọe, giống như bị đánh gãy dòng suy nghĩ, Vương Thiết Thụ bất mãn cúi đầu nhìn Trần Mục.
“Ngươi làm gì vậy?”
“Không, Đại Trưởng Lão cứ tiếp tục, chỉ là hình như đệ tử bị cảm lạnh rồi.”
“Hừ.”
Không nghĩ nhiều nữa, lại tiếp tục nhớ lại.
Chỉ là Trần Mục bên dưới đã sắp không nhịn nổi nữa, ngươi nói ngươi với Phong Chủ là duyên phận trời đã định, là dùng tơ hồng trói buộc lẫn nhau.
Ta thấy e rằng phải dùng xích sắt may ra còn được, hơn nữa xích cũng sắp gãy luôn rồi.
Khi đang suy nghĩ, Vương Thiết Thụ bên trên cũng kết thúc hồi tưởng, tỏ vẻ nghiêm túc nói.
“Cho nên, lần này ta sẽ không để hắn ta một mình chịu đựng nữa, hãy để ta bầu bạn bên cạnh hắn ta.
Ta nói như vậy, ngươi hiểu rõ rồi chứ?”
Nói xong, có lẽ là sợ Trần Mục từ chối, Vương Thiết Thụ ngẫm nghĩ rồi bổ sung.
“Ta cũng biết Hồng ca là Phong Chủ của ngươi, ngươi lừa gạt hắn ta thế này cũng không tốt, nhưng đây là lời nói dối thiện chí, cho nên…”
Còn tưởng rằng phải phí nhiều công sức thuyết phục, nào ngờ còn chưa nói hết, Trần Mục đã lập tức nói lời chính nghĩa.
“Đệ tử bằng lòng, tình nghĩa giữa Đại Trưởng Lão và Phong Chủ thật sự khiến đệ tử cảm động muôn phần, cho dù bị Phong Chủ trách tội, đệ tử cũng bằng lòng xông pha khói lửa, chỉ vì tác thành cho đoạn tình cảm xúc động lòng người này.”