Trong một tòa động phủ, Đại Trưởng Lão của Thiết Tượng Cốc nhìn chằm chằm Trần Mục trước mặt rồi tức giận quát:
“Ngươi nói cái gì? Ngươi bảo ta chế tạo một con dao phay?”
Đại Trưởng Lão tên Vương Thiết Thụ, tuy là nữ nhân nhưng thân hình lại vô cùng to lớn cường tráng, thậm chí một ít võ giả luyện thể cũng chưa chắc sánh bằng.
Nàng mặc một bộ võ phục, tóc tết đuôi sam, mặt vuông chữ quốc, tràn đầy giận dữ.
Lúc trước, nàng nghe Chấp Sự bên dưới nói đệ tử Thần Kiếm Phong muốn tới mời nàng chế tạo một thanh Thần binh, hơn nữa thanh Thần binh này còn có ý nghĩa trọng đại với Thần Kiếm Phong.
Nàng nghĩ tới việc đối phương là đệ tử của Đạo Nhất tông, hơn nữa bản thân nàng cũng có chút qua lại với Hồng Tôn cho nên cũng đồng ý.
Thế nhưng vừa thấy Trần Mục, nghe hắn mô tả Thần binh muốn nhờ chế tạo thì cả người Vương Thiết Thụ choáng váng.
Nàng đường đường là Đại Trưởng Lão Thiết Tượng Cốc, là một trong số những Luyện Khí Sư cửu phẩm ít ỏi ở Đông Châu - Vương Thiết Thụ.
Thế mà tên này dám bảo nàng chế tạo một con dao phay, hơn nữa còn yêu cầu đạt tới cấp Bảo binh.
Ánh mắt nàng hung dữ trừng Trần Mục, thân thể nàng vốn cao lớn, phối hợp thêm dáng vẻ như vậy càng gây thêm cảm giác áp bách cho người đối diện. Vương Thiết Thụ nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một:
“Tiểu tử, ngươi coi bổn tọa là trò đùa của ngươi?”
Phản ứng đầu tiên của Vương Thiết Thụ là Trần Mục đùa giỡn nàng. Thế nhưng Trần Mục lại nghiêm túc nói:
“Đệ tử không dám, sự thật là như thế. Vả lại con dao phay này có ý nghĩa phi phàm với Thần Kiếm Phong chúng ta. Lời đệ tử không có nửa phần giả dối.”
Vương Thiết Thụ nghe vậy cười lạnh một tiếng:
“Ý nghĩa phi phàm? Ngươi cho rằng bổn tọa dễ bị lừa như thế? Vừa rồi ngươi còn nói các ngươi là Thần Kiếm Phong, thế sao giờ lại nhờ bổn tọa chế tạo một con dao, thậm chí còn là dao phay?
Chẳng nhẽ Thần Kiếm Phong các ngươi sắp đổi từ dùng kiếm sang dùng dao? Sau này đổi tên thành Dao Phay Phong?”
Nàng chẳng hề tin tưởng lời Trần Mục. Trần Mục thấy vậy thì cũng nóng nảy, vội vàng nói:
“Đệ tử không hề lừa gạt Đại Trưởng Lão. Con dao này có công dụng to lớn với Thần Kiếm Phong.”
“Bớt xàm ngôn lại. Ngươi đi đi, nể tình Hồng Tôn, chuyện hôm nay ta không so đo.”
Trần Mục thấy nàng đã bắt đầu đuổi người, biết chắc lão bà này đã nhận định hắn tới đây lừa gạt thì cắn răng nói:
“Ta có tiền.
Đại Trưởng Lão chỉ việc mở miệng, cho dù cái giá có cao thế nào, Thần Kiếm Phong bọn ta cũng có thể thỏa mãn.”
Không dùng đạo lý được vậy ta để tiền tài thuyết phục ngươi.
Thế nhưng Vương Thiết Thụ chỉ cười lạnh nói: “Tiền? A, ngươi cảm thấy bổn tọa thiếu thứ này sao?”
Nàng thân là Luyện khí sư cửu phẩm, người tới nhờ vả nàng chế tạo Thần binh không biết có bao nhiêu, quả thực như cá diếc sang sông.
Mà Thần binh do Vương Thiết Thụ nàng chế tạo, chỉ cần mang ra ngoài một cái là sẽ trở thành mục tiêu cho bao nhiêu người tranh đoạt.
Vậy nên, Vương Thiết Thụ nàng cần để ý tới tiền sao?
Về phần bảo vật, hiện tại Vương Thiết Thụ đã không thiếu rồi. Bây giờ việc chế tạo thần binh chủ yếu phải xem tâm tình của nàng ra sao.
Nếu khó chịu, cho dù có nhiều tiền cỡ nào nàng cũng không ra tay.
Thấy chiêu này không có tác dụng, Trần Mục không hề báo trước đột nhiên quỳ bịch xuống.
Hành động đột nhiên của hắn khiến Vương Thiết Thụ cũng phải lùi lại nửa bước.
“Ta nói cho ngươi biết, ta không bị thuyết phục đâu, đừng có ở đây làm trò.”
Trần Mục vẫn không nhúc nhích chút nào. Hôm này dù thế nào hắn cũng phải mang dao phay quay về.
Trên người hắn ký thác hy vọng của biết bao sư huynh đệ, nếu như không thể thành công, hắn còn mặt mũi nào quay về đối diện với mọi người nữa.
Trần Mục nhìn Vương Thiết thụ nàngy ra vẻ mặt cổ quái thì kiên định nói: “Đại Trưởng Lão, đệ tử khẩn cầu Đại Trưởng Lão ra tay giúp Thần Kiếm Phong chế tạo ra thanh thần binh này.”
“Ngươi đừng nói nữa, ta đã bảo không ra tay rồi.”
“Coi như Thần Kiếm Phong nợ Đại Trưởng Lão một cái ân tình.”
“Ta nói, ta không đồng ý.”
“Ngày sau, nếu Đại Trưởng Lão có việc cần, Thần Kiếm Phong sẽ hết sức tương trợ.”
“Ngươi nghe không hiểu hả? Ta đã nói ra không ra tay rồi! Không! Đồng! Ý! Ta đường đường là một Luyện Khí Sư cửu phẩm, ngươi bảo ta chế tạo một con dao phay? Việc này truyền đi ta còn mặt mũi nữa hả?”
Vương Thiết Thụ bị Trần Mục bám riết không tha thì triệt để nổi giận. Tính tình nàng vốn đã hấp tập vội vàng nóng nảy, bây giờ đã kiên nhẫn nói nhiều lần như vậy mà Trần Mục vẫn không chịu buông tha khiến nàng nổi cáu thật.
Quát mắng xong, Vương Thiết thụ hít sâu một hơi, dù sao nàng cũng là người cùng lứa tuổi với Hồng Tôn, cũng có uy tín và danh dự, nếu như tức giận với một tiểu bối như vậy quả thực là làm mất thân phận.
Huống hồ, Trần Mục cũng tính là đệ tử của Hồng Tôn. Coi như nể mặt lão già kia, nàng cố kìm nén một chút, nói:
“Ta nói cho ngươi lần cuối, bổn tọa sẽ không bao giờ chế tạo một con dao phay, cho dù ngươi có ra giá thế nào, cầm ra bao nhiêu bảo vật ta cũng không đồng ý. Ngươi đừng có mà ở đây dây dưa nữa.
Về chuyện vừa rồi, bổn tọa không so đo với ngươi. Bây giờ ngươi cút ngay ra ngoài cho ta, hiểu không?”
Thấy Vương Thiết Thụ kiên quyết như thế, Trần Mục ngẩng đầu nhìn nàng. Sự kiên trì trong mắt hắn không giảm mà còn tăng, thậm chí còn kèm theo một luồng quyết tuyệt.
“Đại Trưởng Lão không đồng ý có phải không?”
“Chắc chắn không đồng ý, ngươi bỏ ý định này đi.”
“Đã như vậy thì đệ tử chỉ có thể đắc tội rồi. Dao này, hôm nay ta phải mang về bằng được.”
Đang nói chuyện, trên người Trần Mục bộc phát một luồng khí thế thấy chết không sờn. Vương Thiết Thụ thì sửng sốt, tiểu tử này có ý gì?
“Ngươi muốn làm gì?”
Tên này không bình thường hả? Hắn muốn làm gì? Không biết vì sao Vương Thiết Thụ có tu vi cao hơn Trần Mục rất nhiều lại cảm thấy trong lòng hốt hoảng.
Lúc này Trần Mục đã không tỏ vẻ gì nữa, hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn Vương Thiết Thụ thật lâu sau đó quay người đi ra khỏi động phủ.
Vương Thiết Thụ thấy vậy thì không những không thả lòng mà ngược lại còn càng thêm lo lắng.
Có vấn đề! Tuyệt đối tiểu tử này có vấn đề, chắc chắn trong lòng hắn đang có ý đồ hư hỏng gì đây.
Nhưng nàng nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra được Trần Mục muốn làm gì.
Nơi này là Thiết Tượng Cốc, nàng là Đại Trưởng Lão của Thiết Tượng Cốc, chẳng nhẽ một tên mao đầu tiểu tử như hắn còn có thể lật trời hay sao?
Vương Thiết Thụ nghĩ mãi không ra chỉ đành dùng một tia thần niệm bám vào người Trần Mục xem hắn muốn làm gì.
Hắn bình tĩnh đi thẳng một đường ra khỏi động phủ. Vừa mới ra ngoài, Trần Mục đột nhiên dừng lại hít sâu một hơi giống như chuẩn bị làm gì đó.
Vương Thiết Thụ ở trong động phủ thấy thế thì cau mày, hắn định làm gì?
Nàng chăm chú quan sát từng cử động của Trần Mục. Dưới thần niệm của Vương Thiết Thụ, Trần Mục bắt đầu xé nát quần áo trên người hắn.
Nàng thấy khó hiểu, tiểu tử này xé quần áo làm gì? Nhưng ngay một giây sau, nàng hiểu. Một giọng gào thét cao vút vang ra từ trong miệng Trần Mục.
“Đại Trưởng Lão, sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy, ta còn trẻ, ta không muốn làm nam sủng của ngươi.
Có ai không? Cứu mạng! Đại Trưởng Lão muốn cưỡng hiếp ta…
A… Ta không muốn sống nữa, trong sạch ta giữ gìn trăm năm cứ như vậy là mất. Sau này ta lấy đâu ra mặt mũi gặp người nữa.”
“Con mẹ nó, tiểu tử kia, ngươi câm miệng ngay cho ta.”
Vương Thiết Thụ biết được ý đồ của Trần Mục thì giật mình, tức giận mắng thầm một tiếng. Trong nháy mắt nàng lao ra ngoài động phủ.