5.
Kiều Kiều không thể mời đến, bởi vì chẳng ai biết nàng ấy rốt cuộc là ai.
Thế là ta – tân nương xung hỷ – lại bị quản gia Trần đưa vào phòng của Trần Diễn lần nữa.
Quản gia nói đầy lý lẽ:
“Hôm qua đại nương tử đến, hôm nay thiếu tướng quân liền tỉnh lại… Xin đại nương tử ở lại đây, tận tâm chăm sóc thiếu tướng quân cho đến khi ngài ấy khỏe lại.”
Lúc đó ta đang cầm bát cơm ăn lấy ăn để, nghe câu này bỗng cảm thấy no ngang, chẳng còn nuốt nổi.
Sau khi giữ vẻ đoan trang, tao nhã ăn xong bữa, ta quay về phòng, liền bị ép nhận thêm một nhiệm vụ – đút thuốc.
Tại sao Tướng quân phủ chỉ giữ lại người già, không giữ lại cô nương trẻ tuổi nào chứ? Thật khiến người ta khó lòng mà hiểu nổi.
Ta một tay cầm chén thuốc, một tay đẩy đẩy người đang bất tỉnh trên giường.
“Tướng quân, uống thuốc đi.”
Không phản ứng.
“Lang quân, uống thuốc nào.”
Vẫn không phản ứng.
“Đại lang à, mau dậy uống thuốc đi.” Ta thực sự muốn đổi thuốc thành một loại khác – mục tiêu báo ân mà biến mất rồi, chẳng phải những rắc rối sau này cũng sẽ biến mất luôn sao?
Quản gia bước lên, vẻ mặt bất đắc dĩ, không biết bấm vào huyệt nào trên má Trần Diễn, khiến miệng hắn tự động mở ra.
Ta im lặng tiếp nhận ống dẫn và phễu do phu nhân quản gia đưa tới… Đúng là gia đình võ tướng, quả nhiên rất có kinh nghiệm trong việc “khống chế” người khác.
Nhưng, phát hiện mới này chẳng giúp ta tránh được vận mệnh bị đá xuống giường vào sáng hôm sau.
Lần này, ta biết điều hơn, không mang theo dao găm vào phòng. Kết quả, thứ rơi xuống đất thay thế lại là một bình thuốc sứ trắng.
Ta trợn mắt nhìn hắn: Hôm qua đá một lần thì thôi đi, hôm nay lại đá nữa! Hai lần luôn đấy!
Trần Diễn cũng trừng mắt nhìn ta:
“Làm thế nào ngươi mới chịu cút khỏi nhà ta?”
Ta vui vẻ hẳn lên, không so đo chuyện hắn đá ta nữa, lập tức lấy bút mực, giấy nghiên ra.
“Viết một lá hưu thư cho ta đi, ta sẽ mang đến quan phủ, coi như ngài đã bỏ vợ.”
Chỉ cần hắn viết hưu thư, ta có thể quang minh chính đại rời khỏi đây.
Hắn nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ:
“Bị bỏ rồi, nữ nhân khó mà tái giá. Sao ngươi lại vui vẻ đến thế?”
Rồi nói tiếp:
“Hay là hòa ly?”
Ta: … Nếu sau này ta gặp lại mẹ, bà biết ta chủ động hòa ly, chẳng phải sẽ mắng chết ta sao?
Vì vậy ta đáp:
“Hưu thư là được rồi.” Dù sao ta cũng không định tái giá.
Trần Diễn hành động nhanh gọn, lập tức vung bút, viết xong lá hưu thư, còn cẩn thận điểm chỉ một cách rõ ràng.