1.

Ta tên là Tô Hành. Vào ngày thứ hai sau khi xung hỷ cho Ninh Viễn Tướng quân Trần Diễn, ta bị hắn đá thẳng một cước từ trên giường xuống đất.

Ta một tay xoa lấy eo hông đau nhức, tay còn lại chống xuống đất ngồi dậy, ta vẫn còn chút ngơ ngác.

Dưới chân, một con dao găm rơi xuống, vỏ đao chạm khắc hoa mai đỏ thắm. Ta vội vàng nhặt lên rồi ngước nhìn kẻ đầu sỏ đang nằm trên giường.

Hắn vẫn giữ tư thế cứng nhắc với chân trái giơ lên như lúc đá ta, nửa người trên lại nghiêng sang một bên, hai tay ôm chặt đầu, gương mặt tuấn tú nhăn nhúm lại vì đau đớn. Hắn nghiến răng, trông cực kỳ khổ sở, nhưng ánh mắt sắc bén kia vẫn không rời khỏi con dao trong tay ta, đầy vẻ cảnh giác.

“Thích khách? Cút ra ngoài!”

Giọng nói khàn khàn bật ra từ kẽ răng, đầy vẻ cảnh giác và phẫn nộ.

Tỉnh rồi? Xung hỷ quả nhiên linh nghiệm! Không uổng công ta mặc nguyên xi quần áo, ngồi bên hắn thao thao cả nửa đêm. Huyền học thực sự rất thần kỳ.

Ta há miệng, lần đầu gặp mặt, không biết nên nói gì mới tốt.
Nói gì mới khiến người ta tin đây?

“Cút ra ngoài!”

... Hắn thật khỏe mạnh.

Ta lùi một bước, tự nhủ: “Phải đoan trang.”
Lùi thêm bước nữa: “Phải rộng lượng.”

Được rồi, mỉm cười, hai tay chồng lên nhau, tao nhã cúi gối thi lễ một cách đoan trang chuẩn mực.

“Lang quân chờ một chút, ta đi gọi người đến.” Giờ cần một người đứng ra làm chứng.

Hắn không ngăn ta. Nghĩ lại, nếu ta thực sự là thích khách, với tình trạng này, hắn cũng chẳng thể nhảy xuống đá ta thêm phát nữa.

Người đến rất nhanh. Vừa mở cửa phòng, ta đã thấy quản gia Trần cùng nương tử của ông ta đang đứng ngay trước cửa, ánh mắt lo lắng, chuẩn bị phá cửa xông vào.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play