Chính vào lúc đó, cơn mưa xuân thứ hai của năm đã tới.
Vân Vụ sốt cao suốt cả ngày, ta đã dùng bạc mua vài thang thuốc nhưng chẳng có mấy tác dụng.
Vì vậy, ta quyết định đến Ngự Hoa viên thử vận may, xem có gặp được Tôn thái y không. Ta nhớ ông có loại thuốc hoàn rất hiệu nghiệm trong việc trị phong hàn.
May mắn thay, ta thực sự đã gặp được ông.
Sau khi đưa cho ta mấy viên thuốc, Tôn thái y nhìn ta một lúc, rồi khẽ nói: “Người đó đã trở về hôm qua.”
Ta ngẩng đầu lên.
Giọng nói của ông trong cơn mưa rất nhỏ, mang theo chút bất đắc dĩ:
“Người ấy nhờ ta nhắn với cô rằng, ngài ấy sẽ tìm cách đưa cô xuất cung.”
7
Vì lo lắng cho Vân Vụ, ta vội vã quay trở về, bước chân nhanh đến mức suýt nữa thì ngã.
Vừa đứng thẳng người dậy, ta liền nghe thấy tiếng cười nhẹ vang lên từ không xa.
Người đó đứng trong đình, dáng người cao ráo, lạnh lùng như ngọc. Qua màn mưa, giọng nói của ngài mơ hồ khó nhận ra.
“Là ngươi.”
“Sao lúc nào cũng đứng không vững thế?”
“Qua đây, lại đây với trẫm.”
…
Lòng ta chợt thắt lại, tay siết chặt lấy cán ô, bước chân về phía ngài.
Ta có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng ngài rất tệ, còn tệ hơn lúc ngài đến đòi khăn tay. Khi ấy, cơn giận của ngài hiện rõ trên mặt, như thể cố ý muốn để người khác nhìn thấy.
Còn bây giờ, không giống vậy.
Ta cúi đầu hành lễ: “Hoàng thượng.”
Không giống như những lần trước, xung quanh ngài không có ai theo hầu. Ngài mặc thường phục, trông có vẻ giống như một công tử thế gia đang thưởng mưa ngoài kia.
Ngài nhìn ta, dường như có chút hứng thú, hỏi: “Hôm nay mưa lớn, mọi người đều đóng cửa, ngươi lại vội vã chạy ra ngoài thế này, có chuyện gì gấp gáp sao?”