Nói rồi, ngài không đợi ta trả lời mà khẽ cười, giọng nhẹ bẫng:

“Thôi, coi như trẫm chưa hỏi.”

Ta nhẹ nhàng thở phào, định xin cáo lui thì lại nghe ngài lên tiếng:

“Trẫm là thiên tử, phú quý bốn bể, vậy mà ngươi lại không muốn làm người của trẫm, tại sao?”

Ngài… đã nhận ra rồi ư?

Lần trước, khi ngài bảo ta ngẩng đầu lên, ta đã do dự. Lần này, khi ngài gọi ta lại gần, ta không muốn. Ta nên phủ nhận, nói với ngài rằng không hề có chuyện như vậy, rằng ta rất mong được làm nữ nhân của ngài.

Nhưng đôi môi khô khốc của ta chỉ khẽ mím lại.

“Chính vì thế mà nô tỳ không dám mạo phạm Hoàng thượng.”

Chính vì ngài quá cao quý.

Quá xa vời.

Hoàng đế khựng lại một chút, dường như bị lời của ta làm cho vui vẻ, khẽ cười một tiếng.

“Được, trẫm tạm tin ngươi lần này.”

“Đi đi.”

“Đêm mai, trẫm sẽ đợi ngươi ở đây.”

Bước chân ta khựng lại, đáp: “Dạ.”

Lần này, ngài vẫn không nhìn thấy dung mạo của ta.

Nhưng lại nhận ra ta ngay lập tức.

Còn bảo ta đêm mai quay lại.

Có lẽ, đó chỉ là lời nói qua loa của ngài, ngày mai dù ta đến đây cũng chưa chắc đã gặp được ngài.

Nhưng ngài là thiên tử, ngài đã nói, thì ta phải tuân theo.

Mãi sau này ta mới biết, hôm đó chính là ngày giỗ của mẫu phi ngài.

Sinh mẫu của Hoàng đế là Dung phi, một người đẹp khuynh quốc khuynh thành. Nghe nói, bà đã có người trong lòng từ trước, nhưng bị tiên đế ép lưu lại trong cung, rồi sinh ra Hoàng thượng ngày nay.

Khi Hoàng đế còn nhỏ, Dung phi vì u uất mà q// ua đời.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play