5

Động tác của ta rất nhanh, chẳng mấy chốc đã quay trở lại, hai tay dâng chiếc khăn lên.

Lưu công công vội vã nói: “Hoàng thượng, ngài xem, khăn vẫn còn nguyên vẹn, Quý phi nương nương biết được nhất định sẽ rất vui.”

Lúc này, ta mới hiểu ra vì sao đêm nay Hoàng thượng lại khí thế bức người đến vậy.

Hóa ra, chiếc khăn này là do Quý phi tặng cho ngài.

Vừa rồi, khi Quý phi hỏi về chiếc khăn mà Hoàng thượng không lấy ra được, nàng lập tức nổi giận, còn nhắc đến Từ tiệp dư người gần đây rất được sủng ái, vừa tủi thân vừa ầm ĩ khóc lóc. Nàng nói Hoàng thượng chẳng hề để tâm đến nàng.

Vậy là hai người cãi nhau. Hoàng thượng ra khỏi cung của Quý phi rồi đến thẳng đây để tìm lại chiếc khăn.

Ta lặng lẽ đứng yên, cúi đầu thấp hơn nữa.

Không ngờ, Hoàng thượng lại chần chừ không nhận khăn ngay mà chỉ lặng lẽ nhìn ta. Hồi lâu sau, ngài mới cất giọng trầm:

“Trẫm nhớ ngươi, lần trước suýt nữa đã ngã vào lòng trẫm.”

“Ngẩng đầu lên.”

Ta hiểu rồi. Lần trước khi ta ngã xuống, ngài không quay đầu lại nhìn.

Đêm nay không mưa, cũng chẳng gió, chỉ có ánh trăng sáng soi rõ một đoạn cổ tay trắng mảnh, mong manh như thể chỉ cần khẽ nắm là có thể bẻ gãy.

Nhìn kỹ lại, vòng eo ta thanh mảnh, đầu cúi thấp. Dù chưa nhìn thấy mặt, nhưng chỉ cần liếc qua cũng biết, người này chắc chắn rất đẹp.

Mà một người cao cao tại thượng như thiên tử, nói ra những lời như vậy, không khó đoán được ngài đang có ý gì.

Nếu là ba năm trước, khi ta vừa bị đưa đến đây, có lẽ ta sẽ cảm thấy vô cùng vui sướng nếu gặp phải cảnh này.

Nhưng giờ đây, ta đã trải qua ba năm lạnh nhạt, tâm tư dần trở nên bình thản, không còn vọng tưởng, cũng chẳng muốn cầu xin chút tình yêu hờ hững của đế vương.

Huống hồ, nếu ngài biết ta chính là nữ tử Thẩm gia – người đã bị ngài ghét bỏ từ lâu, chắc chắn ngài sẽ tức giận. Đây là tội khi quân.

Chẳng lẽ ta phải ngất thêm một lần nữa?

Vừa khi ý nghĩ ấy vụt qua đầu, bên ngoài bỗng vang lên một giọng nói: “Hoàng thượng, Quý phi nương nương sai người đến tìm ngài.”

Nghe vậy, Hoàng thượng khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý đến ta nữa, chỉ nói: “Đi thôi, coi như nàng còn chút tình nghĩa.”

Nói rồi, ngài tiện tay lấy chiếc khăn từ tay ta, đặt vào ngực rồi quay lưng rời đi.

6

Sau chuyện ồn ào ấy, Hoàng đế liên tiếp lưu lại cung Quý phi suốt nửa tháng. Tội nghiệp cho Từ tiệp dư, vừa mới được sủng ái đôi chút thì đã bị đè ép xuống.

Còn ta, có lẽ đã thấy quá nhiều những chuyện như thế này, trong lòng không chút gợn sóng.

Đôi lúc, ta còn nghĩ rằng, sống như hiện tại cũng chẳng có gì là tệ. Gia tộc của ta yếu thế, không có chỗ dựa, lại không được sủng ái, vì vậy chẳng ai nhớ đến hay để ý đến ta.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play