3
Cơn mưa này quả thực kéo dài quá lâu.
Ta đứng bên cạnh, chân tê cứng, đầu óc cũng ngày càng mơ hồ. Hoàng đế chẳng buồn mở lời cho ta đi thay y phục. Rồi, ta ngất đi.
Trước khi ngã xuống, theo phản xạ, ta còn vịn vào Hoàng đế một chút. Nhưng người này thật vô tình, chỉ ngẩn ra một thoáng rồi lập tức đẩy ta ra.
Vậy là ta ngã xuống đất.
Khi tỉnh lại, mưa đã ngừng rơi.
Ta vẫn nằm ở chỗ cũ, tư thế vô cùng bất nhã.
Cung nữ hầu hạ ta tên là Vân Vụ, nàng là người ta mang từ Thẩm gia theo, đã theo ta hơn mười năm rồi. Lúc trước nàng đi đến Ngự Thiện phòng, lại gặp cơn mưa lớn nên giờ mới quay về, vừa thấy ta nằm đó liền vội vàng đỡ ta dậy, thở dài một tiếng rồi chỉ về phía bàn.
“Ta mang cháo về cho người.”
“May mà còn có thêu thùa bán được chút bạc, Ngự Thiện phòng cũng ít khi gây khó dễ cho chúng ta.”
Ta thay bộ y phục ướt, uống bát cháo, rồi mới chợp mắt nghỉ ngơi.
Đến khi tỉnh dậy, nghe Vân Vụ nói rằng vừa khi mưa ngừng, Hoàng đế đã tình cờ gặp gỡ với Từ quý nhân tại Ngự Hoa viên.
Và thế là, chỉ sau một giấc ngủ, Từ quý nhân đã được phong làm Từ tiệp dư.
Vân Vụ thở dài mà bảo: “Những nữ nhân trong cung này, mỗi người đều có số mệnh của mình, muôn hoa khoe sắc, chỉ có người…”
Chỉ có ta, cả đời này sẽ không bao giờ có cơ hội ngóc đầu lên.
4
Ta không để chuyện đó trong lòng, chỉ thuận miệng trấn an Vân Vụ vài câu rồi định đứng dậy. Nằm lâu khiến lưng ta đau nhức vô cùng.
Bỗng, Vân Vụ đặt trước mặt ta một chiếc khăn, nói: “Tiểu thư, đây có phải là khăn của người không? Trước giờ ta chưa từng thấy qua.”
Ta liếc mắt nhìn, là một chiếc khăn lụa màu tuyết thanh, thêu hình trúc tinh tế, dùng Thục cẩm mới được tiến cống năm nay, đường thêu sắc sảo vô cùng. Rõ ràng, đây không phải của ta.
Nghĩ đến một khả năng, sắc mặt ta thoáng chốc tái nhợt, quay sang Vân Vụ, khẽ nói: “Có lẽ… đây là của Hoàng thượng.”
Vân Vụ giật mình, tay run lên bần bật.
Ta mím môi, kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho nàng nghe.
Nàng hoảng hốt hỏi:
“Vậy giờ phải làm sao? Nếu Hoàng thượng cho người tới tìm lại khăn…”
Ta nắm chặt chiếc khăn trong tay, nhìn ra ngoài trời tối đen như mực, trầm giọng nói: “Chỉ có thể tùy cơ ứng biến.”
Kể từ ngày đó, ta nơm nớp lo sợ suốt nhiều ngày, nhưng không thấy người nào từ Hoàng thượng đến tìm khăn, ta mới dần yên tâm.
Thế nhưng, một đêm nọ, khi ta vừa định ngủ, ngoài cung đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, gấp gáp không ngừng.
Rồi ta nghe thấy giọng nói quen thuộc, lanh lảnh:
“Mở cửa, Hoàng thượng giá lâm.”
Tay Vân Vụ đang định mở cửa liền khựng lại giữa không trung.
Ta nắm chặt tay, khẽ bảo nàng: “Ngươi về nghỉ đi. Đưa áo khoác của ngươi cho ta.”
Hôm ấy khi ta ngã xuống, Hoàng thượng và những người bên cạnh chắc hẳn đã thấy rõ diện mạo của ta. Giờ chỉ có thể thuận theo dòng chảy mà thôi.
Ta mở cửa, còn chưa kịp hành lễ thì đã nghe giọng nói đầy phẫn nộ của Hoàng thượng:
“Hôm đó trẫm đến đây, làm rơi một chiếc khăn, ngươi có thấy không?”
Ta cúi đầu, giả vờ suy nghĩ hồi lâu rồi mới đáp: “Có phải là chiếc khăn lụa màu tuyết thanh không ạ? Nô tỳ còn tưởng là của Thẩm tú nữ nên đã giữ lại.”
Hoàng đế cười lạnh một tiếng:
“Là của trẫm. Mang ra đây.”