3
Trên người ta vẫn đang mặc bộ cung nữ.
Ngoài đáp là phải, ta chẳng còn câu trả lời nào khác. Nếu nói không, người ta sẽ thắc mắc: một vị tú nữ đàng hoàng sao lại mặc y phục cung nữ, thậm chí còn tự ý ra ngoài một chuyến? Rốt cuộc là đã đi đâu? Gặp gỡ ai?
Nghĩ đến đây, ta tự nhủ, dù sao thì sau này cũng không còn gặp Hoàng đế nữa, bèn khẽ đáp lời.
Có vẻ Hoàng đế chưa nhớ ra nơi này là ai ở.
Giọng người mang theo chút khó chịu, hỏi: “Chủ tử của ngươi là ai?”
Ta lập tức hiểu ý ngài. Ngài là Hoàng đế, cửu ngũ chí tôn, đến đâu cũng phải có người ra nghênh đón, hành lễ. Vậy mà bây giờ, phi tần ở Lạc Hạ Hiên lại không ra diện kiến, chỉ để một cung nữ rụt rè phục vụ.
Ta thầm thở dài, cảm giác tai họa sắp ập xuống.
Vừa định quỳ xuống, sợ hãi bịa ra một lý do nào đó, thì Lưu công công đã nhanh miệng nói trước:
“Hoàng thượng, nơi này chỉ có một vị tú nữ họ Thẩm.”
Hoàng đế khẽ nhíu mày.
Ngài nhớ lại lần tuyển tú cuối cùng là vào lúc đăng cơ, ba năm trước, khi chỉ chọn ra mười mấy tú nữ nhập cung.
Đến giờ, ai cũng đã có danh phận, sao lại còn có một tú nữ ẩn mình trong góc khuất thế này?
Lưu công công nói tiếp: “Bẩm Hoàng thượng, ba năm trước, một tú nữ đã lỡ va chạm với Quý phi nương nương.”
Câu nói này khiến Hoàng đế thoáng khựng lại trong giây lát, gương mặt tuấn tú như ngọc hiện lên vẻ hiểu rõ, giọng nhạt nhẽo: “Ồ, họ Thẩm, phải không?”
Người lại hỏi: “Bên cạnh nàng ấy chỉ có ngươi hầu hạ?”
Ta lập tức đáp: “Vâng.”
Hoàng đế bỗng mất hẳn hứng thú. Có vẻ ngài cũng nhớ lại lý do vì sao nơi này lại hoang vắng như vậy.
Bởi ba năm trước, ngài đã tự mình hứa với Quý phi rằng suốt đời sẽ không sủng ái nữ tử Thẩm gia.
Lời Hoàng đế đã nói ra không thể rút lại.
Cả đời này, dù ta có sống trong cung đến bảy tám mươi tuổi, cũng không bao giờ có cơ hội gặp lại Hoàng đế.
Dù dung mạo ta có xuất sắc, dù ta có dùng trăm phương ngàn kế, vị thiên tử cao cao tại thượng kia cũng sẽ không thèm liếc nhìn ta dù chỉ một lần.
Bởi vì đó là lời thề mà chính miệng ngài đã nói ra. Và một vị hoàng đế sẽ không bao giờ phá lệ chỉ vì một nữ nhân.