6.

Ta đang nghĩ cách thuyết phục mẫu thân mình từ bỏ việc bàn hôn sự cho ta với Thẩm Diễm thì phụ thân đã về, sau lưng ông ấy còn có một người trẻ tuổi mặc bạch sam.

Khỏi cần đoán, ta cũng biết đó là Thẩm Diễm.

Vừa nghĩ đến hắn, cả người ta đã run lên trong vô thức.

Từ xa xa đã nghe được tiếng cười sang sảng của phụ thân ta, ông ấy thật sự rất thưởng thức tài nghệ của hắn.

Mẫu thân cứ ngỡ là ta hồi hộp nên kéo tay ta: "Cái đứa nhỏ này, con đừng thẹn thùng."

"Phụ thân con với người ta sắp vào tới nơi rồi, lát nữa con ở sau bình phong, xem thử xem có thích hay không, nếu thật sự không thích thì tạm thời chúng ta không nhắc đến chuyện hứa hôn này nữa."

Ta đành phải đồng ý.

Ta trốn sau bình phong nhìn ra, thấy Thẩm Diễm đi theo phụ thân vào phòng.

Thẩm Diễm mười tám tuổi, thân hình cao lớn thẳng tắp, diện mạo như ngọc, trên mặt không có sự tự phụ và đắc chí mà một thanh niên tài tuấn nên có, ngược lại còn có vẻ nặng nề và tối tăm.

Kiếp trước ta không chú ý đến những chi tiết này.

Hắn vừa cung kính vừa không mất phong độ chào hỏi mẫu thân ta, còn mẫu thân ta thì nhìn hắn với khuôn mặt tràn ngập ý cười, chính là cái vẻ vui mừng khi nhạc mẫu nhìn đứa con rể ưng ý.

Phụ thân ta như muốn tranh công, khen Thẩm Diễm với mẫu thân: "Đỗ đầu bảng kỳ thi Hội, nếu không có gì ngoài ý muốn thì đến khi thi Đình sẽ là Trạng Nguyên."

Thẩm Diễm ở một bên khiêm tốn tỏ vẻ mình chỉ may mắn thôi, chứ thực lực của những vị khác cũng rất mạnh, cả ba người tham gia thi Đình đều có cơ hội giành được danh hiệu Trạng Nguyên.

Mẫu thân ta lại tỉ mỉ hỏi thăm vài câu về gia đình hắn, Thẩm Diễm vẫn treo nụ cười trên mặt, câu nào cũng kiên nhẫn trả lời.

Ta nép vào bình phong, cắn chặt khớp hàm, lòng nổi lên sự cay đắng và căm hận vô cùng vô tận. Kiếp trước, hắn đã dùng chính cái vẻ ôn hòa khiêm cung ấy để dễ dàng lấy được cảm tình của phụ mẫu ta.

Phụ thân nói muốn bàn bạc với mẫu thân một chút, sai người đưa Thẩm Diễm ra sảnh ngoài uống trà.

"Ta đã hỏi thăm về nhà họ Thẩm cả rồi, gia thế trong sạch, trong nhà chỉ có một đệ đệ còn nhỏ tuổi."

"Nếu nàng không có ý kiến gì, chúng ta sẽ định ra hôn sự ngay trong hôm nay."

Phụ thân vuốt râu, hối thúc mẫu thân.

"Nàng mau mau quyết định đi, ngày mai là thi Đình rồi, đừng quên Hoàng thượng vẫn còn mấy vị Công chúa vừa độ tuổi mà chưa từng có hôn phối đấy."

"Chàng muốn giành con rể với Hoàng thượng luôn sao? Không sợ Hoàng thượng cưỡng ép ban hôn hả?"

Mẫu thân ta tỏ vẻ không thể tin nổi.

Nhưng phụ thân lại hết sức tự đắc: "Sao lại không thể? Hoàng thượng mà dám giành với lão phu, lão phu lập tức dẫn dắt văn nhân khắp thiên hạ mắng ch/ế/t hắn luôn."

"Hạnh phúc của con gái ta mới là ưu tiên hàng đầu."

Người làm cha mẹ, vì con mình mà trù tính sâu xa như vậy, ta nghe đến đây thì nước mắt đã lăn dài.

"Vậy thì vẫn phải hỏi ý Ương Ương trước đã." Mẫu thân ta xoa xoa huyệt thái dương: "Không biết con bé bị làm sao, đột nhiên lại nói không muốn gả nữa. Thái độ cũng kiên định lắm."

"Ương Ương còn nhỏ, có biết gì đâu. Sau này con bé sẽ hiểu nỗi khổ trong lòng chúng ta."

Ta lau nước mắt, bình ổn nỗi lòng, bước ra từ sau tấm bình phong, níu cánh tay mẫu thân: "Phụ thân, mẫu thân, con nhớ ra rồi, trước kia lúc đi dâng hương ở chùa Bồ Đề, vị sư trụ trì ở đó đã nói nam nhân cầm tinh tuổi Mùi không chỉ xung khắc với con mà còn khắc cả nhà mình, nhất định không thể bàn chuyện cưới hỏi được."

"Nhẹ thì hưu bỏ hòa ly, nặng thì bị di/ệt toàn tộc."

Mặt mẫu thân ta biến sắc, hỏi phụ thân: "Thẩm công tử tuổi gì?"

Phụ thân thở dài một hơi: "Hắn tuổi Mùi."

"Ương Ương, con đừng có bịa ra chuyện ấy chỉ để từ chối Thẩm Diễm đấy?"

"Phụ thân à, là thật đó, không tin thì người cứ đến chùa Bồ Đề hỏi thử một chút."

Người đời đều biết Đại sư Văn Tuệ - sư trụ trì của chùa Bồ Đề - cực kỳ am hiểu việc nhìn người đoán mệnh, ta tin rằng nếu ông ấy thật sự am hiểu như vậy, chắc chắn cũng sẽ tính ra được chuyện này.

Phụ thân ta do dự hồi lâu, xua xua tay: "Vậy cứ tạm thời để đó không bàn nữa, cứ bảo là con mình còn nhỏ, đợi khi nào cập kê sẽ suy xét sau. Dẫu sao vẫn còn hơn một năm nữa."

Phụ thân ta nói khéo với Thẩm Diễm: "Ương Ương còn nhỏ tuổi, nhà ta chỉ có hai đứa nhỏ, mà ca ca con bé lại xa nhà quanh năm, chúng ta muốn giữ con bé ở nhà thêm vài năm nữa."

Mặt Thẩm Diễm lộ vẻ thất vọng, muốn dốc sức thuyết phục phụ mẫu ta.

Tài ăn nói của hắn cực kỳ giỏi, chuyện này thì ta biết.

Ta bước ra từ sau bình phong, uyển chuyển hành lễ với hắn: "Mong Thẩm công tử đừng trách cứ, chỉ là vì tiểu nữ đã có ý trung nhân, cả đời này nếu không phải chàng ấy thì ta không muốn gả."

Khi ta đứng thẳng dậy và ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt hắn lại dần dần tái đi, trong mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và đ/au đớ/n, hắn cứ nhìn chằm chằm vào ta như vậy một hồi lâu, không nói nên lời.

Ta mỉm cười, đang định quay lưng rời đi thì chợt nghe một tiếng: "Ương Ương."

Thẩm Diễm gọi tên ta, tay thì đưa lên che ngực, miệng lại nôn ra một búng m/á/u.

"Tiểu nữ cho rằng, Thẩm công tử vẫn nên gọi ta là Lục cô nương thì sẽ thỏa đáng hơn."

Mặt hắn trắng nhợt như giấy, cả người run rẩy, thân hình từ từ quỵ xuống cứ như đã mất hết sức lực, cuối cùng ngồi xổm dưới đất, thở phì phò cười tự giễu: "Là tại hạ vô lễ."

Trân Châu đỡ ta đi lướt qua bên người hắn, ta không ngoảnh lại một lần nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play