Phùng Vận nhìn bà ta, “Cách xa nghìn dặm, thật giả còn chưa rõ, lúc này thì cần gì phải đau buồn? Lui một vạn bước mà nói, nếu Đại vương thực sự có mệnh hệ gì, thì ta càng không thể đau buồn được. Nếu là Lý tặc hại ngài ấy, ta sẽ quét sạch chướng ngại, thay ngài ấy báo thù rửa hận, ăn miếng trả miếng…”
Nàng dừng một chút, rồi lại khẽ cười.
“Trên đời vô dụng nhất, chính là đau buồn. Trưởng công chúa thấy có phải vậy không?”
Năm xưa phò mã của Trưởng công chúa qua đời, chưa đầy nửa tháng, Trưởng công chúa đã có người mới.
Khi phò mã còn sống, hai người cũng xem như ân ái. Có người hỏi vì sao Trưởng công chúa không thương tâm, bà ta nói, trên đời vô dụng nhất chính là đau buồn. Nói phò mã thương bà ta nhất, chẳng đành lòng nhìn bà ta khóc, chỉ cần bà ta sống vui vẻ, phò mã dưới suối vàng cũng có thể an lòng.
Chuyện này, phần lớn các vị phu nhân ngồi đây đều biết.
Phùng Vận đột nhiên nhắc đến, Trưởng công chúa lập tức biến sắc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT