Câu nói đó, Phùng Vận thật lòng mà nói ra.
Có lẽ là bởi những trải nghiệm kiếp trước, nàng luôn dành một phần thiện ý nhiều hơn cho những nữ tử đang cố gắng sinh tồn trong thế gian này. Nàng thà gây khó dễ với những nam tử đang chiếm trọn ưu thế thời c.uộc, chứ nếu có thể không làm khó nữ tử, nàng sẽ không làm.
Thậm chí, nàng có thể bao dung một vài khuyết điểm không đáng kể nằm trong giới hạn nàng có thể chấp nhận, ích kỷ, tư lợi, mưu toan cho bản thân.
Nàng có thể mắt nhắm mắt mở. Cho họ một cơ hội.Như Lạc Nguyệt, Triệu Tuyết Tình; như Đại Mãn, Khổng Vân Nga…
Bởi vì nàng hiểu, làm nữ tử, không dễ dàng. Nếu lúc này, Dương Lệnh Hương có thể buông bỏ những toan tính trong >sẵn lòng giúp đỡ nàng ta… Dù sao Trường Môn rộng lớn như vậy, bản thân nàng lại rất yêu cái đẹp, cưu mang một mỹ nhân lỡ vận không nơi nương tựa, có gì mà khó?
Thế nhưng... Sau một hồi cảm khái, Dương Lệnh Hương càng lúc càng hốt hoảng thất thần. Đến khi tân lang tân nương bái đường xong, tiễn vào động phòng, thần sắc nàng ta lại càng lộ vẻ bất an.
“Vương phi không đi náo động phòng sao?” Phùng Vận khẽ mỉm cười, “Ta không đi góp vui đâu.” Cơ hội hành động một mình mà Dương Tam nương mong đợi. Phùng Vận đã cho nàng ta.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play