Khi Hạ Diễm tỉnh lại thì đã là buổi trưa.
Gương trên trần nhà cũng đã biến mất, ánh sáng mặt trời xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào trên sàn gỗ trong phòng ngủ.
Hạ Diễm động động ngón tay, phát hiện không biết ngón áp út trên tay trái của mình đã đeo nhẫn cưới từ lúc nào, cậu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay một lúc, lại thấy Lục Bỉnh Văn bưng bữa sáng từ ngoài cửa đi vào.
Thấy cậu đã tỉnh dậy, Lục Bỉnh Văn cầm tay trái Hạ Diễm lên, hôn lên ngón tay đeo nhẫn.
Hạ Diễm nhìn vào mắt Lục Bỉnh Văn, dường như cậu thấy được một tia mong đợi từ trong mắt anh.
Diễm Diễm vừa mới tỉnh ngủ, thoạt nhìn giống như một con mèo xù lông, nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp, cậu nghiêm túc nhìn chằm chằm chiếc nhẫn một hồi, thầm nghĩ có lẽ đã đến lúc đeo nhẫn rồi, cậu không còn sợ Lục Bỉnh Văn như lúc mới quen nữa, cũng không kiêng kỵ quan hệ hôn nhân giữa hai người, thậm chí còn cảm thấy..... Lục Bỉnh Văn cũng rất tốt.
Thấy Hạ Diễm không có ý định tháo nhẫn xuống, lão quỷ khẽ nhếch khóe miệng, nói: “Phu nhân, bức họa ở phòng khách có thể cho tôi được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play