Nghe vậy, người Kiều Du cứng đờ, không trả lời câu hỏi mà chuyển chủ đề: "Vừa nãy tôi vẫn chưa nói hết, đúng là dị năng giả hệ tự nhiên rất mạnh nhưng nỗi đau khi thức tỉnh cũng lớn hơn nhiều so với hệ cường hóa. Dị năng giả hệ cường hóa thức tỉnh rất nhanh, chỉ mất khoảng sáu đến tám giờ sốt nhẹ, nhưng dị năng giả hệ tự nhiên lại cần đến bảy mươi hai giờ."

Thấy Kiều Du không trả lời mà nhanh chóng chuyển chủ đề, Trình Tư Niên biết có điều khác thường nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ thuận theo lời cô nói: "Bảy mươi hai giờ? Phải sốt nhẹ trong ba ngày? Vậy trong khoảng thời gian này, chúng ta cần phải làm gì?"

Kiều Du lắc đầu: "Không cần làm gì cả, bởi vì không phải sốt nhẹ, mà là sốt cao. Chúng ta sẽ rơi vào trạng thái hôn mê liên tục cho đến khi quá trình thức tỉnh kết thúc."

"Không bị sốt chết sao?" Trình Tư Niên nhíu mày.

"Có khả năng đó." Kiều Du thở dài: "Đây cũng chính là nguyên nhân khiến dị năng giả hệ tự nhiên trở nên rất hiếm. Có một số người trong quá trình thức tỉnh vì thể chất quá yếu, không chịu đựng được nên bị sốt cao thiêu chết. Có người tuy không bị sốt chết nhưng lại được người nhà đưa đến bệnh viện chữa trị, kết quả là chưa kịp tỉnh lại đã bị dị chủng biến dị ăn thịt."

Nói đến đây, Kiều Du im lặng một lúc, rồi mỉm cười an ủi: "Nhưng đừng lo, mặc dù tôi không biết tình hình của hai người khi thức tỉnh ở kiếp trước sẽ như thế nào, nhưng ít nhất tôi biết chắc chắn rằng hai người đã vượt qua được, nếu không thì sao có thể gặp được tôi?"

"Đúng vậy." Trình Tư Niên cong môi: "Vậy chúng ta sẽ thức tỉnh dị năng vào lúc nào?"

"Sắp rồi, nếu nhớ không nhầm thì tôi sẽ bắt đầu sốt vào buổi tối..." Kiều Du nhớ lại một chút: "Đúng, chính là tối nay. Tôi không rõ lắm về hai người nhưng tôi đoán thời gian sẽ không chênh lệch nhiều."

Trình Tư Niên nhướng mày: "Tại sao?"

Kiều Du suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Không có căn cứ gì cả, chỉ là suy đoán của tôi thôi. Bởi vì trong số tất cả dị năng giả ở kiếp trước, chỉ có số lượng dị năng giả hệ tự nhiên bị giảm đi, còn số lượng dị năng giả hệ cường hóa và người biến dị thì đều có sự tăng giảm ở các mức độ khác nhau."

"Nói cách khác, sau ngày tận thế, mặc dù sẽ có dị năng giả tử vong nhưng cũng sẽ có trường hợp người sống sót đột nhiên biến dị. Những người này có thể bị nhiễm vi-rút rồi biến thành dị năng giả hệ cường hóa, hoặc có thể bị động thực vật biến dị nuốt chửng rồi biến thành người biến dị. Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không có ghi chép về việc số lượng dị năng giả hệ tự nhiên tăng lên, vì vậy tôi suy đoán, dị năng giả hệ tự nhiên hẳn đều là những người có phản ứng biến dị ngay từ đầu, giống như bệnh bẩm sinh, dị năng giả hệ tự nhiên thuộc về phạm trù bẩm sinh."

Nghe vậy, Trình Tư Niên gật đầu, xoa cằm suy tư: "Chúng ta cứ ngồi chờ như vậy sao?"

"Tất nhiên là không." Kiều Du mỉm cười dịu dàng nhìn Trình Tư Niên, đôi mắt hơi nheo lại: "Chúng ta có chuyện rất quan trọng cần phải làm."

Trình Tư Niên bị nụ cười của cô làm cho lạnh sống lưng, không tự chủ được mà rùng mình.

"Đây chính là chuyện... rất quan trọng mà cô nói?" Trình Tư Niên thấy Kiều Du lấy từ trong không gian ra một túi bột mì lớn, cùng với đủ loại thịt và rau, có chút ngây người.

"Đúng vậy, cần phải chế biến càng nhiều thức ăn chín càng tốt, như vậy lúc đi trên đường cũng sẽ tiện hơn rất nhiều, còn có thể dọn bớt chỗ trong không gian, thuận tiện cho việc thu thập vật tư." Kiều Du mở miệng túi bột mì: "Hơn nữa chúng ta phải làm những món không dễ gây nghi ngờ, ví dụ như bánh bao, sủi cảo, bánh nướng..."

Kiều Du vừa cầm xẻng múc bột thì bị Giang Trạm nắm lấy tay, Kiều Du chớp mắt, khó hiểu nhìn anh.

Giang Trạm bị vẻ ngây thơ của cô chọc cười, anh hôn lên má cô, nhẹ giọng nói: "Ngoan nào bảo bối, đi chơi đi, ở đây có anh và Trình Tư Niên là đủ rồi."

Nghe vậy, Kiều Du và Trình Tư Niên đồng thanh nói: "Anh biết nấu ăn sao?" Ngay cả ngữ điệu kinh ngạc cũng giống hệt nhau.

Kiều Du nhìn Trình Tư Niên với vẻ mặt đầy nghi ngờ, trong mắt rõ ràng viết: Tôi không biết thì thôi, sao anh cũng không biết?

Trình Tư Niên ấm ức, hắn ta theo Giang Trạm nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy anh vào bếp.

Giang Trạm đã sớm biết chuyện Kiều Du đến tìm Trình Tư Niên nên cũng không giấu giếm, nhẹ nhàng nói: "Học lúc ở với mẹ anh."

Anh trả lời vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Kiều Du và Trình Tư Niên đều biết, mọi chuyện vốn không đơn giản như vậy. Lúc đó mẹ anh đã mất trí, anh vừa phải chịu đựng sự oán hận của mẹ, vừa phải chăm sóc người phụ nữ thường xuyên hành hạ mình, hận không thể khiến mình chết đi…

Kiều Du thấy sống mũi cay cay, cô ôm Giang Trạm, hôn tới tấp: "Sau này em sẽ yêu anh nhiều hơn, tuyệt đối không để anh bị tổn thương nữa."

Nghe vậy, Giang Trạm cong môi cười, hôn lên mắt cô, sau đó bắt lấy đôi môi đỏ mọng của cô, "chụt" một cái thật mạnh. Những chuyện đó chẳng còn liên quan gì đến anh, nhưng thấy cô đau lòng cho anh như vậy, thì anh cũng rất sẵn lòng giả vờ đáng thương.

Trình Tư Niên thấy hai người họ hôn nhau trước mặt mình thì đau cả mắt: "Được rồi được rồi được rồi, hai người đúng là không coi tôi ra gì mà..." Trình Tư Niên kéo Kiều Du ra, vừa đẩy cô ra cửa vừa chê bai: "Cô đừng ở đây gây rối nữa, đi chơi một mình đi."

Tivi vẫn đang đưa tin về trận mưa đỏ bất ngờ, Kiều Du dùng điện thoại lên mạng tra cứu, phát hiện các nền tảng lớn đều đang phát trực tiếp trận mưa này. Còn có cư dân mạng đăng tải video đứng trên ban công hứng mưa, nói rằng đã nếm thử nước mưa, có vị tanh ngọt, hơi giống máu nhưng không có mùi gỉ sắt.

Mọi người bàn tán xôn xao, có người nói trận mưa này trông kỳ lạ, không giống điềm lành; cũng có người nói đây là điềm lành, là phúc lành do trời ban.

Tóm lại là đủ thứ lời bàn tán, giống hệt như kiếp trước.

Kiều Du tắt điện thoại, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn vũng nước đọng trên mặt đất, màu đỏ rực rỡ, lộng lẫy nhưng chói mắt.

Quả nhiên, tai họa sẽ luôn biết cách ngụy trang. Giống như nấm độc thường có màu sắc sặc sỡ, hoa hồng có gai thì luôn kiều diễm, mặc dù ẩn chứa nguy hiểm nhưng những thứ đẹp đẽ luôn khiến người ta dễ mất cảnh giác.

Kiều Du chỉ nhìn một lúc, thấy không có gì thú vị liền chạy vào bếp, bám theo Giang Trạm như một cái đuôi nhỏ.

Cô đã sớm quen với cuộc sống tận thế, những thiết bị điện tử như điện thoại, tivi không còn hấp dẫn cô nữa.

Giang Trạm muốn cô bám lấy anh, nhưng chỉ khổ cho Trình Tư Niên, cúi đầu ngẩng đầu đều thấy hai người họ quấn quýt, ôm ấp, hắn ta hận không thể móc mắt ra để giúp vui cho hai người họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play