Ngẩn người vài giây, Trình Tư Niên chợt nhớ đến sự bất thường của Kiều Du và Giang Trạm, hắn ta quay đầu, thấy hai người họ vẫn đang ngồi bất động trên ghế sofa thì vẻ mặt phức tạp hỏi: "Hai người... đã biết từ trước rồi sao?"
Giống như sự cam chịu sau khi bụi lắng xuống.
Lúc này, Kiều Du vô cùng bình tĩnh, chỉ có biểu cảm trên khuôn mặt vừa buồn vừa vui: "Bây giờ... có thể nói cho anh biết rồi."
Bên ngoài là cơn mưa đỏ kỳ lạ như trút nước, bên trong là phóng sự của phóng viên ngoại giao trên tivi. Nhưng lúc này, Trình Tư Niên không còn tâm trí để tìm hiểu, hắn ta ngồi bất động trên ghế sofa, trong mắt chỉ có sự kinh ngạc.
Nếu không phải vì sắc mặt Kiều Du vẫn còn hơi tái nhợt, ánh mắt Giang Trạm vô cùng nghiêm túc, thì Trình Tư Niên nhất định sẽ nghĩ họ đang đùa giỡn.
Ngày tận thế, trọng sinh, dị năng, không gian.
... Những chuyện hoang đường như vậy sao có thể là thật được?
Nhưng Kiều Du đã làm cho chiếc ghế sofa trước mặt hắn ta biến mất, sau đó lại biến nó trở lại.
Điều này khiến hắn ta không thể không tin.
Sau khi kinh ngạc, phản ứng của Trình Tư Niên lại là… thì ra việc Kiều Du đột ngột thay đổi thái độ với Giang Trạm, tất cả đều là vì kiếp trước.
Trình Tư Niên bình tĩnh liếc nhìn Giang Trạm, thấy sắc mặt anh vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên đã biết chuyện này từ lâu, trước đó còn liên tục thúc giục hắn ta xin nghỉ phép có lẽ là vì chuyện này.
Hắn ta vốn nên vui mừng vì tình cảm của Giang Trạm cuối cùng cũng đã được đáp lại. Nhưng với tư cách là bác sĩ tâm lý của anh, hắn ta lại có thêm một nỗi lo mới.
Giang Trạm mắc chứng rối loạn lo âu phụ thuộc mức độ nặng, tính chiếm hữu và kiểm soát của anh đối với Kiều Du đã đạt đến mức bệnh hoạn, điều này đã được thể hiện rõ qua hành vi anh phái người theo dõi và chụp trộm Kiều Du.
Nhưng sau khi anh dày công điều tra, thì Kiều Du lại có một "kiếp trước" mà anh chưa từng biết, liệu anh có thể dễ dàng chấp nhận hay không?
Hơn nữa, bản thân chứng rối loạn lo âu phụ thuộc là loại bệnh liên tục tạo ra nhu cầu tâm lý, giống như ham muốn của con người luôn phình to, chứng phụ thuộc sẽ không bao giờ có lúc thực sự thỏa mãn, trừ khi Kiều Du liên tục đáp ứng nhu cầu tình cảm của anh, cho anh phản hồi về mặt tình cảm, nếu không, tình trạng bệnh sẽ chỉ ngày càng nghiêm trọng hơn.
Nhưng kiểm soát và chiếm hữu không có sự riêng tư, không có bất kỳ không gian cá nhân nào, liệu Kiều Du... thực sự có thể chịu đựng được mãi sao?
Sự im lặng của Trình Tư Niên khiến Kiều Du tưởng rằng hắn ta vẫn còn chìm đắm trong sự kinh ngạc khi biết ngày tận thế sắp đến, vì vậy cô nhẹ nhàng an ủi: "Tôi biết anh vẫn chưa chấp nhận được nhưng chuyện đã đến nước này rồi, không chấp nhận không được. Anh yên tâm, tôi và A Trạm đã chuẩn bị rất nhiều vật tư, ít nhất có thể đảm bảo cho chúng ta không bị chết đói."
"Hơn nữa, may mắn là cả ba chúng ta đều là dị năng giả hệ tự nhiên hiếm có. Thậm chí..." Kiều Du nhìn Giang Trạm đang im lặng không nói gì: "Chúng ta còn có một dị năng giả hệ kép."
Đôi mắt Giang Trạm khẽ động, không nói không rằng tiếp tục nhìn Kiều Du. Trước đây cô chưa từng nói với anh về loại dị năng của anh ở kiếp trước, thậm chí anh còn không biết mình có phải là dị năng giả hay không. Nhưng hiện tại, ý tứ trong lời nói của cô càng khiến người ta phải suy ngẫm.
Trình Tư Niên như bừng tỉnh khỏi giấc mộng lớn, nghe vậy thì vô cùng hoang mang, liên tục hỏi: "Cô có ý gì? Dị năng giả hệ kép? Ai? A Trạm?"
"Ừm." Kiều Du gật đầu, nắm lấy tay Giang Trạm, nhìn thẳng vào mắt anh: "Vì không chắc chắn nên em vẫn chưa nói với anh, nhưng em đã nghĩ kỹ rồi. Anh không chỉ là dị năng giả hệ tự nhiên mà còn là dị năng giả hệ kép, về mặt lý thuyết thì không thể tồn tại chuyện như vậy. Hơn nữa, nếu em đoán không nhầm thì dị năng thứ hai của anh chính là hệ tinh thần."
Trước đây Kiều Du vẫn luôn không hiểu, tại sao tên điên ở kiếp trước lại cứ nhất quyết muốn bắt Giang Trạm. Dị năng giả hệ tự nhiên tuy hiếm nhưng cũng không phải là không tìm được, bản thân cô chính là một dị năng giả hệ tự nhiên chính hiệu. Nếu muốn nghiên cứu, chẳng phải nghiên cứu cô là được rồi sao?
Nhưng mục đích bắt cô của tên điên đó chỉ là để dụ Giang Trạm đến. Lúc đó, dị năng của Giang Trạm đã rất mạnh, tại sao tên điên đó lại bất chấp nguy cơ bị giết, tốn công tốn sức bắt anh làm gì?
Tốn nhiều công sức như vậy nhưng lại bỏ gần tìm xa, khả năng duy nhất chính là trên người Giang Trạm có thứ mà những dị năng giả khác không có.
Kiều Du đã từng nhìn thấy phòng thí nghiệm giam giữ Giang Trạm. Tuy cô không hiểu tác dụng của những thiết bị đó, nhưng cô từng thấy một chiếc ghế màu trắng được bao phủ bởi các thiết bị trong trung tâm điều trị dị năng giả, đó là loại ghế chuyên dùng cho dị năng giả hệ tinh thần.
Mà trong phòng thí nghiệm giam giữ Giang Trạm cũng có chiếc ghế giống hệt như vậy. Đây tuyệt đối không phải là sự trùng hợp.
Kiều Du lại liên tưởng đến việc trước đây đi làm nhiệm vụ cùng Giang Trạm, có vài lần cô rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, rõ ràng dị chủng đang ở ngay trước mắt nhưng lại không thể chạm đến cô dù chỉ 1 milimet.
Dị năng hệ tự nhiên của Giang Trạm là gió, cô tưởng đó chỉ là bức tường gió do Giang Trạm dựng lên nhưng bây giờ nghĩ lại, cô càng thấy có gì đó không đúng. Bức tường gió đúng là có thể kìm hãm hành động của dị chủng nhưng nó giống như một lực đẩy, thổi bay dị chủng về hướng ngược lại. Lúc đó, đám dị chủng không hề bị đẩy ra mà đứng im tại chỗ, không thể tiến lên, giống như một chiếc lồng kính trong suốt, cô ở bên trong, dị chủng ở bên ngoài.
"Vừa nãy cô nói... cả ba chúng ta đều là dị năng giả hệ tự nhiên?"
Câu hỏi đột ngột của Trình Tư Niên kéo suy nghĩ của Kiều Du trở về. Cô gật đầu: "Đúng vậy, A Trạm là hệ gió, tôi là hệ băng, còn anh là hệ lửa."
"Vừa nãy cô nói, dị năng giả hệ tự nhiên rất mạnh, vậy kiếp trước cô chết như thế nào? Còn chúng ta..."
Dựa vào hiểu biết của Kiều Du, kiếp trước họ chắc chắn đã ở cạnh nhau. Nếu vậy thì khi Kiều Du gặp nguy hiểm, Giang Trạm nhất định sẽ cứu cô, còn hắn ta sẽ cùng tiến cùng lui với Giang Trạm.
Nhưng Kiều Du lại được tái sinh sau khi chết... như vậy chứng tỏ, hắn ta và Giang Trạm cũng không có kết cục tốt đẹp gì.
Ba dị năng giả hệ tự nhiên... cứ như vậy mà chết hết sao?