"A Du, anh biết anh làm chưa đủ tốt... nhưng hôm nay đã là ngày 22 rồi. Theo thời gian em nói, ngày mai là ngày tận thế bùng nổ trên diện rộng, anh không đợi được nữa. A Du, em đồng ý lấy anh không?"
Giọng anh căng thẳng và cứng nhắc, còn hơi run run, nhưng Kiều Du cảm thấy, đây là giọng nói quyến rũ nhất mà cô từng được nghe trong hai kiếp.
Anh kiên định đưa tay ra, quỳ gối trên mặt đất, tư thế không giống như đang cầu hôn mà giống một tín đồ đang cầu xin ân huệ của thần linh. Tình yêu và sự cuồng nhiệt trong mắt anh mãnh liệt đến mức gần như thiêu đốt cô.
Kiều Du cảm thấy tim mình như ngừng đập, nước mắt muốn ngăn cũng không ngăn được, chỉ có thể nức nở, gật đầu thật mạnh: "Đồng ý, đồng ý, em đồng ý."
Thấy cô gật đầu, Giang Trạm nở nụ cười, nắm lấy tay cô, nghiêm túc đeo nhẫn, sau đó thành kính hôn lên ngón áp út của cô.
"Mau đứng lên..." Kiều Du kéo anh đứng dậy, vừa khóc vừa cười: "Anh ngốc này, làm gì có ai cầu hôn lại quỳ gối chứ?"
Giang Trạm đứng dậy ôm cô vào lòng, từng chút một hôn lên những giọt nước mắt của cô: "Xin lỗi bảo bối, thời gian gấp gáp nên không kịp chuẩn bị gì cả, khiến em tủi thân rồi." Trong giọng nói của anh tràn đầy sự hối hận và xin lỗi.
Kiều Du lắc đầu, ôm chặt lấy eo anh: "Đây là lời cầu hôn tuyệt vời nhất mà em từng thấy."
Trong cuộc đời, thật khó để gặp được một người tin tưởng cô, yêu thương cô, nâng niu và chiều chuộng cô. Thậm chí khi biết ngày tận thế sắp đến, anh vẫn nóng lòng muốn cho cô một danh phận, một mái ấm. Có thể lấy được một người đàn ông như vậy, cô còn gì phải tủi thân nữa chứ?
Kiều Du ngẩng đầu nhìn Giang Trạm, từ từ nhón chân, đôi môi ấm áp của cô dừng lại trên môi Giang Trạm, làm xáo trộn hơi thở vốn không ổn định của anh. Sau đó, Giang Trạm nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô nói ra ba chữ mà anh muốn nghe nhất trong cuộc đời này…
"Em, yêu, anh."
"Rắc…", sợi dây xích trói buộc con thú dữ đã đứt.
Giang Trạm cắn chặt môi cô, lưỡi dài đi thẳng vào khoang miệng, khuấy đảo điên cuồng, không ngừng mút lấy đầu lưỡi cô.
"Anh cũng yêu em..." Trong lúc môi lưỡi giao nhau, anh thì thầm ngây ngất: "A Du, bảo bối của anh... Anh yêu em... Yêu em rất nhiều..."
Kiều Du bị anh đẩy ngã xuống giường, chiếc váy ngủ trên người nhanh chóng bị kéo xuống, những điểm nhạy cảm bị ngón tay thon dài của anh bắt lấy, khuấy động cơ thể cô, từng cơn nóng rực.
Căn phòng nhanh chóng tràn ngập hơi nóng nồng nàn.
Giang Trạm mê mẩn vẻ đẹp của cô, đắm chìm trong tình yêu của cô, giống như một kẻ điên bị ép đến bước đường cùng, liều mạng quấn lấy cô đến chết.
Mặc dù đêm hôm trước quấn quýt đến rất muộn nhưng sáng hôm sau, Kiều Du vẫn dậy từ rất sớm. Cô quay đầu nhìn đồng hồ, 5:35, còn chưa đầy ba tiếng nữa là đến ngày tận thế.
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ bị rèm cửa dày che khuất, không nhìn thấy một tia sáng nào. Một tay Giang Trạm kê dưới cổ cô, một tay ôm eo cô, ngủ say trong tư thế chiếm hữu tuyệt đối. Kiều Du sợ làm phiền anh nên không ngồi dậy, chỉ từ từ đưa tay ra lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Ai ngờ cô chỉ khẽ động đậy đã bị Giang Trạm ôm chặt hơn, tay anh vô thức vỗ nhẹ vào lưng cô.
Kiều Du cứng người, không dám cử động nữa, cô lặng lẽ nhìn Giang Trạm, thấy anh vẫn đang nhắm mắt, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì bắt gặp ánh mắt Giang Trạm đang nhìn mình.
Kiều Du thở dài, cọ nhẹ vào cằm anh, có chút áy náy nói khẽ: "Em làm anh thức giấc à?"
Giang Trạm lắc đầu, hôn lên trán cô, giọng khàn khàn: "Sao không ngủ thêm một lát?"
Kiều Du nằm trong lòng anh, lặng lẽ lắng nghe nhịp tim của anh, giọng buồn buồn: "Em ngủ không được..."
Giang Trạm thở dài trong lòng, anh vuốt ve mái tóc cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng sợ, dù thế nào đi nữa thì anh cũng sẽ ở đây."
Kiều Du không nói gì, tay ôm Giang Trạm chặt hơn, như thể chỉ cần ở trong vòng tay anh thì cô có thể gạt bỏ hết mọi lo lắng.
Khi Kiều Du và Giang Trạm xuống lầu thì Trình Tư Niên cũng đã làm xong bữa sáng. Thấy hai người nắm tay nhau đi xuống, hắn ta lập tức nhìn vào tay Kiều Du, viên hồng ngọc lớn trên làn da trắng càng thêm nổi bật, Trình Tư Niên nhướng mày, cười đầy ẩn ý: "Ồ, sau này có phải nên gọi là bà Giang không?"
Kiều Du xấu hổ, tay cầm bánh bao trên bàn nhét vào miệng hắn ta, hung dữ nói: "Ăn cơm của anh đi!" Giang Trạm lại rất hài lòng với tiếng "bà Giang" này, hiếm khi khen ngợi Trình Tư Niên, sau đó anh vui vẻ múc cho Kiều Du một bát cháo, cong môi nhẹ nhàng dỗ dành: "Bảo bối ngoan, ăn cơm trước đi."
Nhờ thế mà tâm trạng đang nặng nề của Kiều Du cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Ăn xong, Kiều Du đi đến phòng khách bật tivi, chuyển sang kênh tin tức, sau đó ngồi im trên ghế sofa nhìn chằm chằm bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Hôm nay không có nắng, trời âm u, giống như kiếp trước.
Chiếc ghế sofa bên cạnh lún xuống, Giang Trạm đưa tay ôm lấy eo cô, lặng lẽ cùng cô ngắm cảnh.
Trình Tư Niên thấy hai người họ đều đang nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn ta cũng đi tới nhìn với vẻ mặt đầy nghi ngờ: "Hai người đang xem gì vậy?" Bên ngoài trừ cái "lồng" mới dựng mấy ngày trước thì chẳng có gì cả.
Kiều Du nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, miệng lẩm bẩm: "Trình Tư Niên, anh ngồi xuống trước đi, đợi thêm chút nữa... Đợi thêm chút nữa là biết kết quả thôi..."
Trình Tư Niên không hiểu gì nhưng vẫn ngồi xuống, vẻ mặt khó hiểu xem tin tức.
Trong phòng khách không ai nói chuyện, chỉ có giọng người dẫn chương trình trên tivi bình tĩnh đọc bản tin sáng. Kiều Du quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã bảy giờ rưỡi rồi.
Cô không nhớ rõ thời gian cụ thể mưa đỏ sẽ trút xuống, chỉ nhớ mang máng là vào khoảng tám giờ.
Sắp rồi, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi.
Kim đồng hồ vẫn chuyển động như bình thường, nhưng đối với Kiều Du, mỗi giây trôi qua đều là sự giày vò.
Cô như tử tù đang chờ phán quyết, toàn thân căng cứng, bất an nắm chặt tay Giang Trạm, cố gắng bình tĩnh lại.
Tay cô vô thức siết chặt lại, dùng sức nhiều đến mức cả cánh tay đều đang run rẩy.
"Tích tắc…"
Đột nhiên vài giọt chất lỏng nhanh chóng rơi xuống từ bầu trời, đập mạnh xuống con đường lát đá trong sân.
Đồng tử Kiều Du giãn ra. Với thị lực hiện tại của cô, thậm chí không cần phải dựa vào cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng…
Giọt chất lỏng rơi trên phiến đá giống hệt như kiếp trước, màu đỏ.
Cuối cùng thì nó cũng đã đến.
Tiếng mưa dần lớn, mang theo khí thế hủy diệt đất trời, một màu đỏ ẩm ướt bao trùm lấy cả thế giới.
"Chết tiệt! Chuyện gì thế này? Mưa, mưa đỏ ư?" Trình Tư Niên phản ứng dữ dội, lao đến bên cửa sổ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.