Trình Tư Niên không tức giận, đặt khay thức ăn trước cửa, vừa đi xuống tầng vừa lười biếng nói: "Đồ ăn để trước cửa rồi đấy, nhớ lấy ăn."
Vài phút sau, cánh cửa lại khẽ mở. Kiều Du thấy Trình Tư Niên thực sự để đồ ăn lại rồi đi, liền nhanh chóng mở cửa, bưng khay thức ăn vào phòng, sau đó đóng cửa lại.
Kiều Du ăn xong liền luyện tập thúc đẩy ngọc chủng, mới luyện được hai lần thì Giang Trạm về. Cô sửng sốt, vui vẻ nhào vào lòng anh, nũng nịu nói: "Sao anh về sớm thế?"
Giang Trạm ôm chặt cô, hôn lên môi cô, dịu dàng nói: "Anh đã nói sẽ về sớm với em mà."
Trong lòng Kiều Du vô cùng ngọt ngào, cô ngẩng đầu cắn nhẹ cằm anh, ôm anh chặt hơn.
Giang Trạm thấy cô chân trần đứng trên sàn nhà thì vội bế cô lên giường, sau đó anh ngồi xuống, vén áo sơ mi lên, nắm lấy đôi chân hơi lạnh của cô, đặt thẳng lên bụng mình: "Sao không đi giày? Cảm lạnh thì sao?" Dù là lời trách móc nhưng giọng nói lại đầy sự cưng chiều.
Kiều Du cử động ngón chân: "Không cần đâu, em không lạnh." Trong phòng có lò sưởi nên sàn nhà cũng không quá lạnh, hơn nữa cô chỉ mới đứng có một lúc.
Giang Trạm không nghe, tiếp tục ủ ấm chân cho cô. Đến khi nhiệt độ bàn chân cô trở lại bình thường, anh mới đứng dậy đi thay đồ, sau đó quay lại, vén chăn chui vào, ôm cô dựa vào đầu giường.
Giang Trạm hôn lên trán cô, thì thầm bên tai cô một cách bí ẩn: "Bảo bối, trong số những món vật tư hôm nay có một bất ngờ nhỏ, em đoán xem là gì?"
Mắt Kiều Du sáng lên, ngẩng đầu nhìn anh: "Là gì vậy?"
Giang Trạm cười cười, không nhịn được lại hôn lên mắt cô, sau đó, anh cũng không giấu giếm nữa, chuyển hết số vật tư trong không gian cho cô.
Một lượng lớn xăng, dầu diesel và ba chiếc... xe tải nhà di động Romantis Sandka.
Đây là loại xe tải nhà di động hạng nặng, nếu phải dùng bốn chữ để mô tả thì chính là "cao lớn uy mãnh". Chiếc xe này có gầm xe rất cao, khả năng vượt địa hình cực mạnh. Thân xe được gia cố bằng thép dày và sơn chống nổ, trên nóc xe lắp nhiều tấm pin năng lượng mặt trời, tất cả các cửa sổ đều được lắp thêm lưới bảo vệ chống va chạm và chống nổ, trông rất an toàn.
Khoang lái được thông với khu sinh hoạt, ở giữa có một lối đi, mở cửa là có thể trèo qua. Thân xe bên hông có một cửa phụ, có thể đi thẳng vào khu sinh hoạt. Nhìn từ cửa phụ vào, đầu tiên là khu tiếp khách. Khu tiếp khách là kiểu ghế ngồi đối diện, kết hợp với bàn nâng hạ bằng điện, khi cần có thể nâng lên hạ xuống, kết hợp với ghế ngồi tạo thành một chiếc giường đôi, bên dưới ghế ngồi có hai ngăn chứa đồ lớn, bên ngoài có rào gỗ, khi hạ xuống trông giống một khoang vũ trụ, rất riêng tư.
Đối diện khu tiếp khách là khu bếp. Khu bếp gồm bếp điện từ và bồn rửa, phía trên có máy hút mùi và lò vi sóng âm tường, bên dưới đặt máy giặt, bên cạnh là tủ lạnh hai ngăn dung tích 156 lít, ngăn trên đông lạnh, ngăn dưới làm mát.
Một bên khác là phòng tắm được ngăn cách bằng cửa trượt bằng gỗ. Cạnh phòng tắm có một cánh cửa nhỏ, bên trong có nhà vệ sinh mini và bồn rửa tay. Ở cuối đuôi xe có phòng ngủ, bên trong chỉ có duy nhất một chiếc giường đôi lớn.
Kiều Du thực sự rất ngạc nhiên, trong thời tận thế, có được một chiếc xe tải nhà di động như vậy, dù đi đâu cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Giang Trạm thấy mắt cô sáng lấp lánh thì mỉm cười cưng chiều, nhỏ giọng hỏi: "Em thích không?"
"Vâng!" Kiều Du ngẩng đầu hôn lên môi anh, sau đó cúi đầu dụi vào ngực anh, giọng nói đầy phấn khích: "Thích, thích lắm."
Giang Trạm liếm môi, ánh mắt dần trở nên tăm tối.
Kiều Du thấy Giang Trạm không nói gì thì ngẩng đầu lên nhìn anh, kết quả là phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào môi cô với vẻ mặt u ám. Nụ cười trên môi chợt khựng lại, cô vội chạy xuống giường.
Đáng tiếc, Giang Trạm vẫn nhanh hơn cô một bước. Anh vươn tay giữ chặt eo cô, kéo cô vào trong chăn, giam cô dưới thân mình.
Rất nhanh, trong phòng liền vang lên tiếng rên rỉ yếu ớt và quyến rũ.
Ba ngày sau, công trình gia cố tường ngoài nhà chính cuối cùng cũng hoàn thành. Kiều Du đứng bên cửa sổ nhìn những tấm thép và lưới điện kiên cố như thành trì, nhất thời có chút bàng hoàng.
Tuy lượng vật tư dự trữ trong không gian rất phong phú, đủ để ba người họ sống không lo ăn không lo mặc suốt mười mấy năm, thậm chí là vài chục năm, nhưng Kiều Du vẫn thấy rất lo lắng.
Sự lo lắng này xuất phát từ nỗi sợ hãi sâu thẳm trong cô ở kiếp trước, cũng xuất phát từ sự bất an đối với kiếp này. Nhớ lại kiếp trước, Giang Trạm bị tra tấn trong phòng thí nghiệm, hai tay Kiều Du bỗng siết chặt lại, mặc cho móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay trắng nõn của cô.
Đột nhiên có một vòng tay quấn quanh eo cô, cơ thể Kiều Du cứng đờ, đến khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc thì cô mới dần thả lỏng, buông lòng bàn tay đang siết chặt, dựa người vào vòng tay ấm áp sau lưng.
Giang Trạm hôn lên tai cô, khẽ thì thầm: "Em đang nghĩ gì vậy?"
Kiều Du không nói gì, lắc đầu, quay người ôm chặt lấy anh, dụi đầu vào cổ anh, động tác đầy lưu luyến.
Từ ngày hôm qua, Giang Trạm đã không ra khỏi nhà. Tâm trạng gần đây của Kiều Du không tốt, ngay cả khi ngủ, cô cũng sẽ đột ngột tỉnh giấc mà không báo trước. Giang Trạm rất đau lòng, dù sao việc dự trữ vật tư cũng gần kết thúc, bên ngoài lại bất ổn nên anh dứt khoát không đi đâu, chỉ ở bên cạnh cô.
Kiều Du ngẩng đầu lên nhìn anh, có chút do dự hỏi: "Trình Tư Niên... đã biết chưa?"
Giang Trạm lắc đầu: "Anh vẫn chưa nói cho cậu ấy biết, bây giờ nói cho cậu ấy biết được không?"
Kiều Du lắc đầu, lại nằm sấp vào lòng anh, giọng buồn buồn: "Đợi đến mai xem có mưa không... Nếu như... nếu như kiếp này không xảy ra chuyện gì thì sao..." Trong giọng nói của cô mang theo một tia hy vọng khó nhận ra: "Mặc dù em thấy... có thể..."
"A Du." Đột nhiên Giang Trạm ngắt lời cô, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
"Hả?" Kiều Du có chút bối rối nhìn vào mắt anh. Trong mắt anh tràn đầy tình yêu, sự cuồng nhiệt, chiếm hữu và... căng thẳng? Anh đang căng thẳng điều gì?
Kiều Du có chút bối rối, vừa định mở miệng hỏi thì thấy Giang Trạm đứng lùi lại một bước, kéo giãn khoảng cách với cô, sau đó anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, quỳ thẳng hai đầu gối xuống: "Em đồng ý lấy anh không?"
Đó là một chiếc nhẫn kim cương.
Chiếc nhẫn có hình dạng giống như một chiếc vương miện. Ba chiếc nhẫn bạc trắng đính đầy những viên kim cương nhỏ, trong đó hai chiếc ở trên quấn vào nhau, kéo dài ra nhiều nút thắt đan xen, mỗi nút thắt đều được đính một viên kim cương, sau đó lại tiếp tục đan xen vào nhau, cuối cùng nâng đỡ viên đá quý màu đỏ thẫm ở chính giữa.