Từ nhỏ, Kiều Du đã là tiểu thư được gia đình nuông chiều, cho dù biết nấu thì cũng chỉ là hứng lên theo dì giúp việc học vài lần, tay nghề nấu ăn cực kỳ tệ, sau ngày tận thế thì càng không cần phải nói, ngay cả rau cũng không có mà sờ. Vốn còn đang lo lắng sẽ lãng phí nguyên liệu, bây giờ tốt rồi, vấn đề đã được giải quyết. Thật đúng là đi khắp thế gian không tìm được, tìm mãi không thấy tự nhiên lại có.
Buổi chiều, Trình Tư Niên không đi làm, ở trong phòng cả buổi không biết đang làm gì, nhưng bữa tối vẫn sẽ do hắn ta nấu.
Sau khi ăn tối xong, Kiều Du kéo Giang Trạm về phòng, tò mò hỏi: "Anh nói với Trình Tư Niên thế nào vậy? Sao anh ấy không đi làm nữa? Vào thời điểm quan trọng thế này, anh ấy không nên nghỉ phép chứ." Trình Tư Niên là nhân viên y tế, thời điểm này không phải nên ở tuyến đầu bệnh viện sao?
Giang Trạm bế cô ngồi lên ghế sofa, nắm tay cô, vừa đưa vật tư thu được hôm nay, vừa nhỏ giọng trả lời: "Anh nói với cậu ấy, người giúp việc đều đã đi rồi, trong nhà thiếu người nấu ăn, nếu cậu ấy không xin nghỉ phép thì anh sẽ đến bệnh viện làm thủ tục nghỉ việc cho cậu ấy."
Kiều Du nghe xong "phụt" một tiếng, bật cười: "Thảm quá, xem ra bình thường anh cũng hay bắt nạt anh ấy lắm nhỉ..."
Chỉ cần Kiều Du vui vẻ thì anh cũng sẽ vui theo. Giang Trạm cưng chiều nhìn cô cười ngã vào lòng anh, khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ khiến anh ngứa ngáy trong lòng.
Việc chuyển vật tư không biết từ lúc nào đã dừng lại, Giang Trạm như bị mê hoặc, cúi đầu hôn lên mắt cô, rồi dọc theo gò má mịn màng đi xuống, ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô. Đầu lưỡi linh hoạt, dễ dàng cạy mở hàm răng, không chút trở ngại chui vào trong khoang miệng, tùy ý liếm láp từng tấc da, sau đó mới bắt lấy cái lưỡi thơm mềm, xoay chuyển, kéo căng, cuộn nó lại.
Kiều Du ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh, mãi cho đến khi cảm nhận được một luồng hơi nóng chui vào trong áo, cách một lớp áo ngực mỏng manh, đang xoa nắn đôi gò bồng đào của cô thì cô mới bừng tỉnh. Kiều Du nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, vội vàng hét lên: "Em, em chưa tắm!" Sau đó đẩy anh ra, lăn lộn bò vào phòng tắm.
Giang Trạm bị cô đẩy ra cũng không tức giận. Anh thong thả tháo cà vạt, cởi hết quần áo trên người rồi chậm rãi đi đến trước cửa phòng tắm, đẩy cửa vào, "cạch" một tiếng, khóa lại.
Kiều Du chưa kịp quay đầu thì lưng đã áp vào lồng ngực nóng bỏng của anh, dái tai nhạy cảm rơi vào trong khoang miệng ấm áp, nhuộm một màu đỏ ửng.
Trong chuyện này, Giang Trạm vẫn luôn rất mạnh mẽ, Kiều Du không thể từ chối, chỉ có thể mặc anh kéo cô chìm đắm, buông thả hết mình.
Kiều Du bị Giang Trạm giày vò cả đêm, từ phòng tắm đến phòng ngủ, mãi đến khi trời hửng sáng thì cô mới được buông tha. Kiều Du nghiêng đầu thiếp đi, thậm chí lúc Giang Trạm tắm rửa và thay quần áo cho cô, cô cũng không hề hay biết.
Ngày hôm sau, Kiều Du ngủ đến tận trưa, sau khi tỉnh dậy cảm thấy toàn thân đau nhức mệt mỏi, không thể cử động, chỉ có thể nằm liệt trên giường như một tấm giẻ rách.
Kiều Du nghĩ, sau này cô sẽ không dễ dàng tỏ tình nữa.
Đêm qua, chỉ vì anh ép cô nói thích anh mà bị giày vò thành ra nông nỗi này, nếu nói thêm điều gì khác thì còn ra thể thống gì nữa?
Kiều Du nằm trên giường, cố gắng lấy từ trong không gian ra một chai Nước Quả, sau khi uống xong, cơn đau nhức mới giảm đi nhiều. Sau đó, cô lê thân thể mềm nhũn xuống giường, đi rửa mặt, chuẩn bị xuống tầng ăn chút gì đó.
Nhưng khi Kiều Du đứng trước gương, nhìn thấy những dấu vết mờ ám trên cổ và xương quai xanh, thậm chí lan đến tận cằm, thì dứt khoát từ bỏ ý định xuống tầng, tức giận gọi điện thoại cho Giang Trạm.
Điện thoại vừa đổ một hồi chuông thì anh đã bắt máy, bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng: "Bảo bối, tỉnh rồi à?"
Ngọn lửa giận vừa bùng lên của Kiều Du, ngay lập tức bị dội một gáo nước lạnh, "xì" một tiếng, tắt ngúm.
"Ừm..." Kiều Du mím môi, xấu hổ đáp một tiếng. Nhưng khi nghĩ đến những dấu vết trên người, cô vẫn thấy có chút ấm ức, liền chu môi, nũng nịu trách móc: "Anh, sao anh có thể để lại những dấu vết rõ ràng như vậy chứ? Bây giờ em không dám xuống tầng nữa..."
Giang Trạm ngay lập tức hiểu ý, cười khẽ: "Không sao, Trình Tư Niên sẽ không nói gì đâu, cậu ta không dám."
Kiều Du cắn môi: "Không được, xấu hổ lắm..."
Trong lòng Giang Trạm tê dại, nhẹ giọng dỗ dành: "Vậy bây giờ anh về với em, nhưng chắc phải mất khoảng một tiếng mới về đến nhà, em ăn tạm chút đồ trong không gian, đợi anh về nhé?"
Trong lòng Kiều Du có chút ngọt ngào, nhưng vẫn không muốn làm lỡ việc của anh nên nhỏ giọng từ chối: "Không cần... anh không cần về đâu, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, anh bận xong rồi hãy về." Việc thu thập vật tư đều do một mình anh phụ trách, làm gì có nhiều thời gian đến đây với cô. Cô không giúp được gì thì ít nhất cũng không thể làm phiền anh.
Giang Trạm nghe cô nũng nịu thì trong lòng mềm nhũn, giọng nói đầy cưng chiều: "Được, vậy tối nay anh về sớm với em nhé?"
Kiều Du ngại ngùng cười: "Được." Sau khi cúp máy, Kiều Du lấy từ trong không gian ra một ít đồ ăn vặt, vừa ăn vừa lướt xem tin tức thời sự trên điện thoại.
Người nhiễm bệnh ngày càng nhiều nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân. Chính phủ bất đắc dĩ, chỉ có thể yêu cầu mọi người hạn chế ra ngoài, tránh tiếp xúc với nhau. Lệnh phong tỏa vừa được ban hành, mọi người liền rơi vào hoảng loạn, nhiều siêu thị bị cướp sạch, vật tư sinh hoạt cũng trở nên vô cùng khan hiếm.
Tất cả những dấu hiệu này đều trùng khớp với những gì Kiều Du đã trải qua ở kiếp trước.
Chưa xem được bao lâu thì tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh hơi nhẹ, như sợ làm cô giật mình.
Kiều Du mở hé cửa, thấy Trình Tư Niên đang bưng khay thức ăn, liền cười ngượng ngùng: "Mang cho tôi à?"
Trình Tư Niên gật đầu, giọng nói đầy quan tâm: "Sáng không ăn, trưa cũng không ăn, cô định tu tiên à?"
Kiều Du cười trừ: "Thực ra tôi có ăn chút đồ ăn vặt rồi, không đói lắm..."
"Đồ ăn vặt không thể thay thế cơm..." Trình Tư Niên bất đắc dĩ lắc đầu: "Cô còn là người học y nữa chứ."
Trình Tư Niên thấy Kiều Du cứ trốn sau cánh cửa mãi không chịu nhận lấy khay thức ăn, cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, hơi nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ trêu chọc: "Cô... có phải không tiện ra ngoài không?"
Mặt Kiều Du đỏ bừng, thấy vậy, Trình Tư Niên càng chắc chắn hơn suy đoán của mình, liền tiếp tục trêu chọc: "Chậc chậc chậc, xem ra chiến sự khá là dữ dội nhỉ... chị dâu?"
Kiều Du tức giận, trừng mắt nhìn hắn ta: "Không ăn! Cầm đi!" Sau đó "ầm" một tiếng, đóng sầm cửa lại, rõ ràng là cô đang xấu hổ nên tức giận rồi.