Suy nghĩ một chút, Kiều Du lại nói: "Bên phía người hầu, anh cho họ về nhà đi, ngày tận thế sắp đến rồi, họ ở đây cũng không giúp được gì, ngược lại còn dễ bị nghi ngờ. Cho họ về sớm rồi tìm lý do để họ tích trữ ít đồ, biết đâu có thể sống sót được."
Giang Trạm vuốt ve mái tóc dài của cô.
Kiều Du cười, cọ nhẹ vào tay anh, tiếp tục nói: "Còn Trình Tư Niên, anh nói với anh ấy chưa?"
Bàn tay đang vuốt ve mái tóc dài của cô chợt khựng lại, ánh mắt Giang Trạm bỗng trở nên u ám, không trả lời.
Kiều Du đợi mãi không thấy Giang Trạm trả lời, cô liền ngẩng đầu, thấy trên mặt anh có chút u ám. "A Trạm, anh sao vậy?"
Giang Trạm im lặng một lúc, sắc mặt không vui: "Em rất quan tâm cậu ta à?"
"Hả?" Kiều Du sửng sốt, nghiêm túc nhìn vào mắt anh: "Anh đây là... đang ghen sao? Ghen với Trình Tư Niên?"
Giang Trạm im lặng, ngầm thừa nhận lời cô nói. Kiều Du "phụt" một tiếng, bật cười.
Giang Trạm lặng lẽ nhìn cô cười, cũng không lên tiếng.
Mặc dù trên khuôn mặt anh vẫn không có biểu cảm gì nhưng Kiều Du có thể nhìn ra được sự tủi thân ẩn sâu trong đôi mắt anh. Vì vậy, cô xoa đầu anh, nhẹ giọng nói: "Anh nghĩ gì vậy? Trình Tư Niên là bạn thân nhất của anh mà! Em quan tâm anh ấy là vì anh!"
Giang Trạm nghe vậy thì cánh tay đang ôm cô càng siết chặt hơn, cằm để trên đỉnh đầu cô, giọng trầm thấp: "Đừng quan tâm người khác, em chỉ cần quan tâm anh là đủ rồi."
Kiều Du cười nhẹ, đưa tay ôm lấy eo anh, ngoan ngoãn nép vào lòng anh, nói: "Được, em không quan tâm anh ấy, có anh quan tâm anh ấy là đủ rồi, em chỉ quan tâm anh thôi."
Giang Trạm không nói gì, chỉ vùi mặt vào mái tóc dài của cô, ngửi mùi hương ngọt ngào trên mái tóc ấy.
Anh không nhịn được mà thở dài trong lòng.
Anh từng là con thú bị cái ác nuốt chửng, phải lê từng bước một trong bóng tối, chịu mọi sự phán xét như ở dưới địa ngục. Nhưng cô, từ trong ánh sáng bước đến, mang theo lưỡi dao sắc bén, cắt đứt sợi dây đang siết chặt trên cổ anh. Cô là báu vật của anh, là sự cứu rỗi duy nhất trong cuộc đời anh.
Nhiều năm vọng tưởng, cuối cùng cũng trở thành sự thật. Mặt trăng, thật sự đã chiếu sáng lòng anh.
Sáng sớm hôm sau, Giang Trạm cho toàn bộ người hầu về nhà.
Gần đây, số lượng bệnh nhân trong bệnh viện tăng đột biến, Nhà nước đã ban hành cảnh báo về loại vi-rút truyền nhiễm, đồng thời thành lập nhóm nghiên cứu tình hình bệnh chuyên trách, kêu gọi mọi người hạn chế ra ngoài, hạn chế tụ tập, lúc này cho người hầu về nhà cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.
Sau khi người hầu đi, công trình gia cố nhà chính bắt đầu được thi công. Giang Trạm áp dụng phương án của Kiều Du, dùng tấm thép dày bao quanh con đường đá cuội dẫn từ nhà chính đến cổng lớn, sau đó khoét một ô cửa sổ nhỏ trên tấm thép, lắp kính cường lực, tiện cho việc quan sát tình hình bên ngoài. Trên tấm thép lắp thêm mấy lớp lưới điện, sau đó trải tấm pin năng lượng mặt trời trên nóc nhà, dùng để giải quyết vấn đề điện sinh hoạt và cấp điện cho lớp lưới điện. Như vậy, vừa có thể phòng ngừa dị chủng, vừa có thể phòng ngừa con người, hệ số an toàn tăng lên rất nhiều.
Những ngày sau đó, Kiều Du phụ trách ở lại nhà họ Giang giám sát công trình, Giang Trạm vẫn sớm đi tối về, mỗi ngày đều giao cho Kiều Du một lượng lớn vật tư, sau đó tràn đầy năng lượng đè Kiều Du lên giường.
Đàn ông mới nếm mùi đời quả thật đáng sợ, may nhờ có Nước Quả nên Kiều Du mới có thể mau chóng hồi phục, nhưng cũng chính vì thế mà Giang Trạm càng thêm ngang ngược. Mỗi ngày thức dậy, cô vừa hối hận vì sự bốc đồng hiến dâng thân mình lúc trước, vừa đau lưng mỏi gối đi uống Nước Quả.
Lại qua hai ngày, dưới sự thúc giục liên tục của Giang Trạm, cuối cùng Trình Tư Niên cũng trở về nhà họ Giang.
Hắn ta có chút trở tay không kịp với sự thay đổi của ngôi nhà.
Trình Tư Niên xách vali đứng ở cửa nhìn Kiều Du, biểu cảm có chút khó tả: "Cô bị Giang Trạm tẩy não rồi sao?"
Nếu không thì sao có thể dung túng cho hành vi rõ ràng muốn nhốt cô lại, thậm chí còn bình tĩnh đứng đây giám sát cơ chứ.
Kiều Du bị hắn ta chọc cười, xem ra Giang Trạm vẫn chưa nói cho hắn ta biết sự thật. Vì vậy, cô chớp mắt, tinh nghịch nói: "Không, là Giang Trạm bị tôi tẩy não rồi."
Trình Tư Niên có biểu cảm như bị sét đánh, bắt đầu lo lắng cho tình trạng tinh thần của mình sau này. Một Giang Trạm cũng đành thôi, bây giờ đến cả Kiều Du cũng trở nên không bình thường... Ngày nào hắn ta cũng ở cùng hai kẻ điên, sớm muộn gì cũng phát điên mất thôi?
Trình Tư Niên thở dài, ngoan ngoãn kéo vali vào nhà, sau đó vào bếp nấu bữa trưa, gọi Kiều Du đến ăn.
Đội thi công có người phụ trách đặt cơm, không cần Kiều Du và Trình Tư Niên lo lắng, buổi trưa Giang Trạm cũng không về nhà, vì thế Trình Tư Niên chỉ chuẩn bị phần cho cô và hắn ta.
Trình Tư Niên thấy Kiều Du chỉ ăn một chút rồi không ăn nữa, còn tưởng đồ ăn không hợp khẩu vị, vừa định hỏi cô muốn ăn gì thì bắt gặp ánh mắt đánh giá của Kiều Du.
Trình Tư Niên bị cô nhìn đến lạnh cả sống lưng: "Nhìn, nhìn tôi làm gì?" Không phải Trình Tư Niên nhát gan mà là ánh mắt Kiều Du nhìn hắn ta quá mức kinh dị, giống như con sói đói nhiều ngày đột nhiên nhìn thấy thịt, làm hắn ta chẳng hiểu chuyện gì.
Kiều Du không thèm để ý đến vẻ mặt cảnh giác của hắn ta, nhìn hắn ta một cách nồng nhiệt, kinh ngạc nói: "Anh mà cũng biết nấu ăn sao?" Hơn nữa mùi vị còn rất ngon.
Trình Tư Niên bất lực, đưa tay đỡ trán, còn tưởng là chuyện gì, làm hắn ta giật mình: "Đại tiểu thư, tôi vẫn có ý thức mình là kẻ ăn nhờ ở đậu mà? Không thể cứ ở nhà họ Giang ăn bám mãi chứ?" Nói xong, hắn ta gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, giải thích: "Năm tư đi thực tập, tôi đã dọn ra ở riêng, biết nấu ăn là chuyện rất bình thường, không phải sao?" Không đến nỗi kinh ngạc như vậy chứ…
Kiều Du nghe vậy thì yên lặng ăn cơm, nhưng Trình Tư Niên đã học qua tâm lý học, vừa nhìn là biết tâm trạng cô đang rất vui vẻ. Hắn ta không hiểu cô vui mừng vì điều gì, chuyện hắn ta biết nấu ăn, đáng để cô vui như vậy sao?
Trình Tư Niên không hề biết, trong mắt Kiều Du, hắn ta đã trở thành con vật to lớn... ừm, không, là lực lượng lao động.
Mặc dù Kiều Du và Giang Trạm đã dự trữ rất nhiều thức ăn, nhưng ngoài đồ ăn nhanh và đồ ăn vặt thì phần lớn đều là thịt sống và rau tươi. Sau ngày tận thế, họ thường xuyên phải chạy trên đường, không tiện nấu ăn, ngay cả khi tìm chỗ nghỉ chân cũng phải cân nhắc đến các yếu tố an toàn và những người xung quanh. Vì vậy, cách giải quyết tốt nhất là nấu thật nhiều đồ ăn để sẵn trong không gian, như vậy sẽ tiện hơn rất nhiều.