Cô sợ đến mức trợn tròn mắt, ngây người không dám cử động, giống như chú chim nhỏ bị dọa cho cứng đờ.

Giang Trạm bị biểu cảm kinh hoàng của cô chọc cười, anh hôn lên trán cô, khẽ nói: "Đừng sợ... Không đụng vào em nữa."

Kiều Du thấy anh thực sự không có hành động nào khác mới từ từ thả lỏng, rất nhanh sau đó liền thấy tủi thân, bĩu môi nói: "Kẻ xấu."

Giang Trạm mặc kệ cô mắng, cúi đầu, từng chút một hôn lên trán, lông mày, mũi, cuối cùng chuyển đến đôi môi anh đào của cô, nhẹ nhàng chạm vào: "A Du, hôm qua là ngày vui nhất trong suốt hai mươi mấy năm của anh, cảm ơn em."

Mũi Kiều Du hơi cay, cô nâng cánh tay đầy vết tích lên ôm lấy cổ anh, nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói: "Sau này sẽ càng vui hơn nữa, em sẽ khiến anh mỗi ngày đều vui vẻ. Nhưng sau này anh không được ghen lung tung, cũng không được không để ý đến em, nếu anh có chuyện gì không vui, đều có thể nói thẳng với em, không được tự nhốt mình nữa."

Ánh mắt Giang Trạm trở nên dịu dàng, nghiêm túc hứa: "Được."

Hai người lại ôm nhau thêm một lúc, Kiều Du thấy hơi đói, xem thời gian mới biết đã hơn một giờ chiều. Hóa ra họ đã làm chuyện đó với nhau suốt từ trưa đến tận tối hôm qua. Kiều Du cảm thấy cô không chết trên giường đã là phúc đức lắm rồi.

Kiều Du định đi rửa mặt nhưng toàn thân đau nhức dữ dội, Giang Trạm không cho cô đứng dậy, liền bế cô vào phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt cho cô. Sau đó, anh xuống lầu mang bữa trưa lên, đút từng miếng cho cô ăn, đợi cô ăn xong thì dùng canh thừa trộn với cơm, ăn cho no bụng.

Kiều Du thấy vậy thì ngẩn người, nhỏ giọng nói: "Đây là đồ em ăn thừa..."

Giang Trạm cười, cúi xuống hôn lên môi cô: "Không sao, cơm thừa của bảo bối còn ngon hơn cơm bình thường."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Du đỏ bừng, vội chuyển chủ đề: "Anh, hôm nay anh không ra ngoài sao?"

Giang Trạm đặt khay thức ăn lên tủ đầu giường, quay người ôm Kiều Du vào lòng, hôn lên má cô: "Không đi, ở nhà với em." Sau đó anh nắm tay Kiều Du, áp vào tai cô, cười khẽ: "Bảo bối có muốn biết mấy hôm trước anh đi làm gì không?"

Kiều Du cảm thấy vành tai nóng bừng, căn bản không nghe được anh nói gì, chỉ biết gật đầu một cách máy móc.

Giang Trạm bị cô chọc cười, không nói gì, nhanh chóng chuyển đồ trong không gian của anh sang không gian của Kiều Du.

Kiều Du ngẩn người, trợn tròn mắt: "Đây là..." Vũ khí, súng ống và xe Marauder!

Các loại súng, đạn dược, thậm chí có cả dao rựa quân dụng của Mỹ, tất cả đều được đóng thành từng thùng chuyển vào không gian của cô. Với số lượng vật tư nhiều như vậy, ngay cả người bình thường không có dị năng cũng đủ để sống sót trong ngày tận thế. Còn có cả xe Marauder mà cô luôn mong ngóng, vậy mà Giang Trạm lại kiếm được tận ba chiếc!

Giang Trạm cảm thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô đáng yêu vô cùng, không nhịn được lại hôn một cái, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều: "Em cứ giữ trước đi, những vật tư khác đã được vận chuyển đến rồi, ngày mai anh sẽ qua đó một chuyến."

"Có bị người khác phát hiện không?" Kiều Du có chút lo lắng: "Dù sao cũng còn mấy ngày nữa, nếu hành động lộ liễu, bị người ta để ý thì không ổn..."

Giang Trạm hôn nhẹ lên tay Kiều Du: "Ngoan, đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu, em chỉ cần tin anh là được."

Trong lòng Kiều Du vô cùng ngọt ngào, thấy anh có vẻ rất tự tin, cô liền gật đầu, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Kiều Du dựa vào người anh suy nghĩ xem còn thiếu gì không, đột nhiên cô nhớ đến "lồng" ở sau núi: "Đúng rồi, A Trạm, giai đoạn đầu của thời tận thế, các căn cứ dành cho những người sống sót mới được thành lập vẫn chưa hoàn thiện, thậm chí có nơi còn phải di chuyển vài lần mới xác định được vị trí cuối cùng, tốt nhất là chúng ta vẫn nên ở lại đây một thời gian. Nhưng như vậy thì có lẽ, cần phải gia cố thêm các biện pháp phòng thủ, em thấy cách thiết kế của ngôi nhà ở hậu sơn không tệ, có thể dùng tấm thép và lưới điện, sau đó dùng kính cường lực làm cửa sổ..."

Giang Trạm nghe cô nhắc đến ngôi nhà sau núi thì hơi thở bỗng nghẹn lại, cơ thể cứng đờ, không biết phải mở lời như thế nào.

Không ai hiểu rõ ngôi nhà đó hơn anh.

Đó là "lồng vàng" anh chuẩn bị cho Kiều Du.

Anh đã sớm nghĩ đến chuyện, nếu Kiều Du trải qua sinh nhật hai mươi tuổi mà vẫn không chịu thừa nhận hôn ước, vậy thì anh sẽ nhốt cô lại, để cả đời này của cô chỉ có một mình anh.

Nếu cô phản kháng hoặc bỏ trốn, thì anh sẽ chết cùng với cô.

Với một người bệnh tình đã đến giai đoạn cuối như anh, Kiều Du hoặc là cứu anh, hoặc là cùng anh xuống địa ngục.

Giang Trạm chưa bao giờ nghĩ mình làm như vậy là sai, anh chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh cô, bất kể là sống hay chết.

Nhưng Trình Tư Niên đã nói, nếu Kiều Du biết được, cô ấy nhất định sẽ rất sợ hãi.

Vất vả lắm anh mới có được Kiều Du…

Kiều Du nhận ra sự im lặng của Giang Trạm, cô ngẩng đầu, thấy anh đang căng thẳng, vẻ mặt như gặp phải địch thì không khỏi bật cười. Cô vươn người hôn lên môi anh, trong mắt lóe lên một tia tinh quái, cười khẽ: "A Trạm, sao không nói gì vậy?"

Hơi thở của Giang Trạm dần trở nên hỗn loạn, sắc mặt có chút u ám buông tay Kiều Du. Anh không dám nhìn cô, giống như đứa trẻ làm sai nhưng lại cố chấp không chịu nhận lỗi.

Kiều Du bị anh chọc cười, hai tay kéo mặt anh lại, đối diện với mình, nhẹ giọng nói: "Em nhìn thấy rồi nhưng vẫn ở đây, không phải sao? A Trạm, anh sợ cái gì vậy?"

Giang Trạm nghe vậy, cuối cùng cũng chịu nhìn vào mắt cô. Không có sợ hãi cũng không có căm ghét, trong đôi mắt xinh đẹp ấy tràn đầy sự tin tưởng và yêu thương.

Giang Trạm không dám tin nhưng lại không kìm được sự cám dỗ, anh cảm thấy tim mình nóng lên, ngay lập tức ôm chặt cô, trao cho cô một nụ hôn sâu. Mãi đến khi hạ thân bắt đầu sưng lên, anh mới kiềm chế, giọng khàn khàn: "Ừm... Vừa nãy em nói muốn gia cố tường ngoài?"

"Ừm." Kiều Du gật đầu, vô cùng hứng thú: "Vừa hay nhà chính cũng không quá xa cổng lớn, có thể dùng lưới điện, tấm thép và kính cường lực rào xung quanh hai bên đường và trên không, không những phải phòng ngừa dị chủng mà chúng ta còn phải phòng ngừa cả người nữa. Nhưng lưới điện cần dùng tấm pin năng lượng mặt trời để phát điện, sau ngày tận thế, ngoài máy phát điện chạy bằng nhiên liệu và năng lượng mặt trời, thì hầu như không còn nguồn điện nào khác."

Biệt thự nhà họ Giang có vị trí địa lý tốt, lại ở trên đỉnh núi, tuy không cao nhưng có rất ít người. Khi ngày tận thế đến, nơi càng ít người thì càng an toàn, nhưng cũng rất dễ bị những người chạy trốn phát hiện. Sau ngày tận thế, ý thức của con người rất kém, để sống sót, họ có thể làm bất cứ chuyện gì, không thể không phòng ngừa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play