Giang Trạm nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi sưng tấy và bộ quần áo xộc xệch của Kiều Du, trong mắt thoáng hiện lên tia đấu tranh. Nhưng ngay sau đó, anh lại thấy Kiều Du trừng mắt nhìn, liền nhớ đến dáng vẻ sợ hãi của cô trước đây. Anh không dám đối mặt với cô vì thế liền đứng dậy, cố nhịn ham muốn đang căng cứng, bế Kiều Du vào phòng, nói một câu "Em nghỉ ngơi đi" rồi rời đi như đang chạy trốn.
"..."
Kiều Du nghỉ ngơi một lát, sau đó cô lên lầu thay một chiếc váy ngủ, rồi lại xuống lầu nhặt bánh kem và hoa hồng lên.
Bánh kem bị anh ném đến mức không còn nhìn thấy hình dạng, cánh hoa hồng rụng đầy đất. Kiều Du thở dài, nhớ đến những lời anh lẩm bẩm lúc nãy, trong lòng cũng hiểu được phần nào, chỉ cảm thấy vừa tức vừa thương vừa buồn cười.
Dù sao thì bánh kem và hoa cũng đã hỏng rồi, vậy thì cứ trực tiếp đi tặng quà thôi.
Kiều Du trở về phòng tắm rửa thật nhanh, sau đó mặc chiếc váy đã mua ở cửa hàng đồ lót. Chất liệu của chiếc váy này là vải voan trong suốt, mặc vào chẳng khác gì không mặc, chỉ thêm chút mơ hồ, nửa kín nửa hở. Kiều Du không dám nhìn, ngượng ngùng cúi đầu, sau đó khoác thêm áo choàng tắm bên ngoài, đi đến phòng Giang Trạm.
Lúc này Giang Trạm vẫn đang trong phòng tắm.
Anh đứng bất động dưới vòi hoa sen, trong mắt vẫn còn vẻ hung dữ. Giang Trạm nhớ lại nụ cười xinh đẹp của Kiều Du trong bức ảnh, sự ghen tuông như một con dao đâm vào tim không ngừng khuấy động, cơn đau co giật khiến anh gần như ngừng thở.
Anh không thể suy nghĩ được nữa, con thú dữ trong lòng đang gào thét điên cuồng…mau bắt lấy người đàn ông đó.
Mặt mày Giang Trạm u ám, anh khoác áo choàng tắm, vừa bước ra khỏi cửa thì thấy Kiều Du đang ôm chăn ngồi trên giường, đôi mắt ướt nhẹp chớp chớp nhìn anh.
Ham muốn vừa mới lắng xuống lại bùng lên, hơi thở của Giang Trạm trở nên gấp gáp, anh luống cuống dời tầm mắt khỏi khuôn mặt cô.
"Anh qua đây." Kiều Du vỗ vỗ mép giường, ra hiệu kêu anh ngồi xuống.
Giang Trạm đứng tại chỗ không nhúc nhích, biểu cảm càng thêm nhẫn nhịn.
"Nhanh lên nào, qua đây!" Kiều Du thấy anh không nhúc nhích thì gọi thêm một tiếng, giọng nói mang theo sự thúc giục.
Giang Trạm không từ chối được, đành phải kiềm chế, bước đến bên giường, ngồi xuống nơi xa cô nhất, quay lưng về phía cô.
Kiều Du rất không hài lòng với vị trí ngồi của anh, vì vậy sau khi anh ngồi xuống, cô liền nghiêng người nhào tới, từ phía sau ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: "Chuyện hôm nay không phải như anh nghĩ đâu, em với cậu ta không có quan hệ gì hết. Em đi mua bánh sinh nhật cho anh, vừa hay cửa hàng của họ có chương trình khuyến mãi tặng hoa hồng, anh thợ làm bánh quên đưa cho em nên nhờ cậu ta mang ra thôi, anh đừng nghĩ nhiều. Hôm nay là sinh nhật của anh, không được giận!" Kiều Du nũng nịu cọ vào hõm cổ anh: "Chúc mừng sinh nhật! Anh có muốn em tặng quà sinh nhật cho anh không?"
Giang Trạm nghiến chặt răng, trong mắt dâng lên một cơn cuồng loạn như sóng dữ, suýt chút nữa thì bất chấp tất cả quay người đè lên cô. Nhưng nghe cô giải thích nghiêm túc như vậy, còn nói sẽ tặng quà cho anh, Giang Trạm nhẫn nhịn đè nén xuống, hai tay nắm chặt áo choàng tắm, giọng cứng nhắc: "Quà gì?"
Kiều Du nhìn bóng lưng anh, sắc mặt ửng hồng, run rẩy cởi áo choàng tắm trên người, ném xuống đất, sau đó cô xấu hổ che mặt, lắp bắp kêu lên: "Anh, anh quay đầu lại nhìn xem..."
Giang Trạm hơi nghiêng mặt, liếc mắt đã nhìn thấy cảnh tượng khiến máu anh sục sôi. Cô quỳ ngồi trên giường, toàn thân chỉ phủ một lớp vải voan trắng rộng rãi. Cơ thể trắng nõn nà được lớp vải voan mềm mại trong suốt phủ lên, lúc này vì ngượng ngùng mà hơi ửng hồng…
Giang Trạm nhìn đến đỏ cả mắt, anh dùng một tay ôm lấy Kiều Du, bế cô ngồi lên đùi mình, tay còn lại kéo hai tay đang che mặt cô xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, đáy mắt anh cuộn trào sự cuồng nhiệt như dã thú, giọng nói căng thẳng: "Em có biết mình đang làm gì không?"
Kiều Du bị anh nhìn cho hoảng hốt, vội dời mắt, nhỏ giọng nói: "Em, em tặng quà sinh nhật cho anh mà... Sao thế? Quà này... anh không muốn à?"
Sao có thể không muốn? Anh muốn đến phát điên rồi!
Giang Trạm không thể nhịn được nữa, mọi lý trí đều bị thiêu rụi, con thú hoang trong người ngay lập tức thoát khỏi lồng giam, gào thét muốn nuốt chửng cô. Anh lật người đè cô xuống, đầu lưỡi điên cuồng cạy mở hàm răng cô, chui thẳng vào nơi ấm áp, cuốn lấy lưỡi nhỏ của cô dùng sức kéo ra ngoài, bàn tay to không khách khí phủ lên cơ thể cô, dùng sức xoa nắn.
"Ưm... ư." Kiều Du vô thức rên rỉ, cả người không còn sức phản kháng, chỉ có thể cảm nhận cơ thể nóng bỏng của anh, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Giọng nói yêu kiều phá hủy chút lý trí còn sót lại của Giang Trạm, anh xé toạc lớp vải che mỏng manh của cô, kéo chăn phủ lên hai người họ.
Cơn đau như xé rách khiến Kiều Du tỉnh táo trong chốc lát, cô nhíu mày, tiếng rên rỉ sắp bật ra khỏi miệng thì bị Giang Trạm dùng miệng chặn lại.
Anh đắm chìm trong vẻ đẹp yêu kiều của cô, dịu dàng nhưng không buông tha, kéo cô một lần rồi lại một lần cùng anh cuốn vào bữa tiệc cực lạc vô biên này.
Kiều Du rất nhanh đã hiểu được thế nào là "tự chuốc lấy hậu quả". Cô cảm thấy mình như con cá bị nướng trên lửa, lật đi lật lại, hành hạ không dứt.
Khóc lóc, cầu xin đều vô dụng. Cô co người bò về phía trước, muốn thoát khỏi sự truy đuổi nhưng chân lại bị kéo trở về, buộc phải chịu đựng những cú va chạm dữ dội và sâu hơn.
Kiều Du không biết đã qua bao lâu, trước khi ngất đi, cô mơ hồ nhìn thấy ánh sáng sau rèm cửa đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Ngày hôm sau, khi Kiều Du tỉnh dậy, cảm thấy toàn thân như muốn rã rời. Kiếp trước họ đã từng làm chuyện này nhưng lúc đó cô không tỉnh táo, sau khi tỉnh dậy thì giận dữ mất hết lý trí, mặc dù có hơi khó chịu nhưng cảm giác không giống như bây giờ. Kiếp trước, lần đầu tiên cô giết dị chủng cũng không mệt mỏi như vậy.
Cảm thấy có một cánh tay đang trói chặt eo mình, Kiều Du hừ hừ hai tiếng. Cô mơ màng mở mắt, liền thấy Giang Trạm đang vô cùng thỏa mãn nhìn mình.
Sự điên cuồng đêm qua hiện lên trước mắt, anh giống như một con thú hoang thoát khỏi xiềng xích, ngang ngược bá đạo, không cho cô cơ hội trốn thoát.
Khuôn mặt Kiều Du ửng hồng, vội chui đầu vào lòng anh. Động tác này khiến cơ thể cô đau nhói, Kiều Du tức giận cắn vào vai anh.
Cả đêm Giang Trạm không ngủ. Sau khi kết thúc, Kiều Du ngất đi, anh bế cô vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ, bôi thuốc, sau đó cứ ôm cô như vậy cả đêm. Anh phấn khích đến mức không ngủ được, cũng không dám ngủ. Cô gái anh yêu nhất, trong những ngày đau khổ mà anh phải trải qua, đã tặng cho anh món quà tuyệt vời nhất trong cuộc đời. Anh rất sợ đây chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh dậy, cô sẽ biến mất.
Lúc này, thấy Kiều Du tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, vẻ mặt thẹn thùng như chú mèo con chui vào lòng anh, làm cho ham muốn dưới thân lại thức tỉnh. Đã vậy cô còn không biết tốt xấu cắn anh một cái, khiến anh gần như nhớ lại toàn bộ khoái cảm đêm qua.
Giang Trạm có chút khó chịu. Anh vừa nghĩ đến tối qua là lần đầu tiên của cô nhưng lại bị anh đòi hỏi lâu như vậy, thì vội kiềm chế dục vọng đang sôi sục trong lòng.
Kiều Du đang định mở miệng làm nũng vài câu thì thấy thứ áp vào đùi mình bỗng trở nên vừa thô cứng vừa nóng rát.