Không biết Giang Trạm sẽ về lúc nào, nếu anh về mà cô không có ở đó thì phải làm sao.
"Kiều Du?"
Kiều Du đang lo lắng nhìn điện thoại thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu lên, là một chàng trai trông có vẻ quen quen.
Kiều Du nhất thời không nhớ ra người này là ai nhưng đối phương đi về phía cô, trên mặt còn mang theo vẻ mừng rỡ, thấy không thể trốn tránh, cô đành cười ngượng ngùng, nói một câu: "Thật khéo."
Đối phương nhìn ra sự ngượng ngùng của cô, cười nhẹ: "Nhiều năm không gặp, cậu không nhớ tớ nữa sao?" Thấy vẻ mặt Kiều Du ngơ ngác, hắn ta liền tự giới thiệu: "Tớ là Từ Dịch Chu, hồi cấp ba ngồi bàn trước cậu."
Kiều Du nghe tên, lúc này mới mơ hồ có chút ấn tượng: "Ồ, tớ nhớ ra rồi, ngại quá, tớ là người hay quên." Hồi cấp ba hình như quan hệ cũng không tệ? Có lần cô đón sinh nhật còn mời hắn ta đến.
Nhưng lần sinh nhật đó cô bị Giang Trạm bắt đi, căn bản không đến được.
Đối phương có vẻ không để ý, cười cười, chủ động chuyển chủ đề: "Cậu đến đây mua bánh kem à?"
Kiều Du gật đầu, cười đáp: "Đúng vậy, cậu cũng thế sao?"
Đối phương lắc đầu: "Không phải, tiệm này là của chị tớ, tớ đến đây tìm chị ấy. Nhưng hình như chị tớ có việc ra ngoài rồi, tớ ở đây đợi."
"Ồ." Kiều Du đáp một tiếng, không nói gì nữa.
Không khí nhất thời có chút ngượng ngùng.
May mà bánh kem nhanh chóng được làm xong, Kiều Du cầm bánh kem, vẫy tay chào Từ Dịch Chu, nói một câu "Tạm biệt" rồi nhanh chân rời khỏi tiệm.
Kiều Du cầm bánh kem đi đến bãi đỗ xe, vừa đặt bánh lên ghế phụ thì nghe thấy Từ Dịch Chu gọi. Cô quay đầu lại, thấy hắn ta ôm một bó hoa hồng vội chạy về phía cô.
Kiều Du ngẩn người: "Đây là..."
Từ Dịch Chu mỉm cười giải thích: "Hôm nay tiệm có chương trình khuyến mãi, mua đủ số tiền tương ứng sẽ được tặng số lượng hoa hồng khác nhau, chiếc bánh kem cậu mua khá đắt, vừa đủ chín bông hồng. Vừa nãy thợ làm bánh vội quá quên đưa cho cậu nên nhờ tớ mang đến, nhân tiện thay họ xin lỗi cậu, thật ngại quá." Nói xong, Từ Dịch Chu còn hơi cúi đầu, thái độ rất thành khẩn.
Kiều Du nghe vậy cũng không nghi ngờ, nhận lấy hoa từ tay hắn ta. Cô thấy hoa còn khá tươi, liền nghĩ mang về tặng Giang Trạm, không biết khi nhận được hoa, anh sẽ có biểu cảm thế nào.
Kiều Du nghĩ đến Giang Trạm, trên mặt liền nở nụ cười, lịch sự nói một câu "Cảm ơn" với Từ Dịch Chu, sau đó ngồi vào xe, vội vã rời đi.
Sau khi Kiều Du đi, Từ Dịch Chu đứng im tại chỗ nhìn theo hướng xe của cô, nụ cười dần tắt.
Ba năm rồi, cuối cùng hắn ta cũng tặng được hoa cho người con gái hắn ta thích. Mặc dù mượn danh tiệm bánh để tặng nhưng cũng coi như là chấm dứt mối tình đơn phương ngây ngô của hắn ta ngày trước.
Kiều Du phóng nhanh, chỉ nghĩ đến việc phải mau chóng về nhà giấu bánh kem và hoa. Nhưng không ngờ vừa vào cửa, cô đã thấy Giang Trạm ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, người giúp việc cũng không có ở đây.
Kiều Du cứng đờ, chỉ biết thầm chửi Giang Trạm sao lại về nhanh như vậy, hại cô không kịp giấu bánh kem. Nhưng cô lại không phát hiện ra lúc này, Giang Trạm có chút không bình thường.
Một lúc sau, Kiều Du cuối cùng cũng chấp nhận sự thật là kế hoạch tạo bất ngờ của cô đã thất bại, chu môi, vừa đi về phía Giang Trạm vừa làm nũng: "A Trạm... Sao anh lại về sớm thế? Em còn muốn..."
Kiều Du còn chưa nói hết lời, vừa đi đến bên ghế sofa, chiếc bánh kem và hoa hồng trong tay cô đã bị Giang Trạm giật lấy, ném ra ngoài.
Kiều Du giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy môi mình đau nhói, cả người bị Giang Trạm ôm chặt vào lòng, không thể cử động được. Lúc này, Kiều Du mới phát hiện ra trong mắt Giang Trạm toàn là sự hung dữ và tàn bạo.
Giang Trạm đưa tay siết chặt gáy Kiều Du, nói là hôn, chi bằng gọi là cắn xé. Kiều Du đau đớn, không nhịn được mà vùng vẫy.
Nhưng hành động này của cô lại càng khiến Giang Trạm tức giận hơn. Giang Trạm ôm chặt cô, đè cô xuống dưới thân, trấn áp mọi sự phản kháng của cô. Trong cơn tức giận, điên cuồng muốn hủy diệt tất cả, hốc mắt anh ửng đỏ, giống như một con thú bị nhốt, gầm gừ dữ tợn: "Tại sao lại đi gặp hắn ta! Tại sao lại nhận hoa của hắn ta! Anh có chỗ nào không tốt? Chỗ nào không tốt! Tại sao không ngoan ngoãn đợi anh về..."
"A Trạm..." Kiều Du muốn giải thích nhưng còn chưa kịp nói, miệng cô đã bị anh hung hăng chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng "Ưm ưm."
Nụ hôn của anh vừa ngang ngược vừa bá đạo, lưỡi dài mang theo cơn giận dữ ngập trời, không thương tiếc xông vào miệng cô quét sạch.
Lúc này Giang Trạm đã mất hết lý trí. Anh vui mừng trở về, muốn tạo bất ngờ cho Kiều Du nhưng lại biết tin cô ra ngoài từ sớm. Anh vốn tưởng cô chỉ ra ngoài mua sắm nhưng khi điện thoại khôi phục tín hiệu, tin nhắn đầu tiên anh nhận được lại là ảnh của cô do cấp dưới gửi đến.
Trong ảnh, Kiều Du cười tươi, nhận lấy bó hoa mà người đàn ông khác tặng cho cô.
Người đàn ông đó anh sẽ không bao giờ quên. Bởi vì đó là người vào hôm sinh nhật thứ mười bảy của cô, đã cầm một bó hoa hồng giống hệt như vậy, đứng đợi ở ngã ba trước cửa nhà cô.
Nếu không phải anh cưỡng ép đưa Kiều Du đi thì có lẽ họ đã cùng nhau ra ngoài. Vậy thì sao? Hắn ta sẽ tỏ tình với cô? Họ sẽ hẹn hò sao?
Giang Trạm càng nghĩ càng thấy có khả năng, càng nghĩ càng thấy tức giận. Kiều Du là của anh, không ai được phép cướp cô khỏi tay anh!
Kiều Du bị anh hôn đến mức môi tê dại, cô hơi nghiêng đầu, muốn anh bình tĩnh một chút. Nhưng hành động của cô trong mắt Giang Trạm, tất cả đều trở thành sự chống đối.
Ánh mắt Giang Trạm càng thêm hung dữ, đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia u ám. Anh dùng một tay bóp chặt cằm Kiều Du, ép cô phải ngoan ngoãn chịu đựng nụ hôn của anh, tay còn lại vén áo khoác của cô, mò đến cổ áo, chỉ nghe thấy một tiếng "Xoẹt", ngay sau đó, Kiều Du liền cảm thấy trước ngực mình lạnh ngắt.
"Ưm..." Kiều Du bị anh xoa bóp đến mềm nhũn cả người, không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ. Tuy rằng cô cũng muốn nhưng bị đè như vậy thì có chút không thoải mái. Cô thử đẩy Giang Trạm ra, muốn anh buông lỏng một chút nhưng lại không thể phát ra tiếng. Càng vùng vẫy chỉ càng khiến Giang Trạm thêm điên cuồng. Kiều Du hết cách, dứt khoát buông lỏng cơ thể, mặc anh muốn làm gì thì làm.
Nhưng sự buông lỏng của cô lại khiến Giang Trạm tìm lại được lý trí.
Giang Trạm buông Kiều Du ra, cô thở hổn hển, trừng mắt nhìn anh.