Trình Tư Niên ngẩng đầu, ngả người về phía sau, dựa lưng vào ghế, thẳng thắn thừa nhận: "Thực ra không phải. Sau khi Giang Trạm biết cô trúng tuyển vào đại học A, cậu ấy đã tìm tôi, hy vọng tôi ở trường có thể chăm sóc cô. Lúc đầu biết cô học y, tôi khá ngạc nhiên, không ngờ lại trùng hợp như vậy." Trình Tư Niên dừng một chút: "Không chỉ ở trường, mà những chuyện sau này, đều là..."
"Tôi biết." Kiều Du ngắt lời hắn ta: "Giúp tôi xử lý tang lễ của ba mẹ, mua lại tập đoàn Kiều thị, để tôi trở thành cổ đông, dẹp tan những lời đồn đại trong trường. Tất cả đều do anh ấy làm, chỉ là mượn danh của anh để tôi không biết mà thôi."
Những chuyện này... kiếp trước anh ấy đã nói với tôi rồi. Kiều Du nhìn Trình Tư Niên, thầm nghĩ.
Trình Tư Niên không biết Kiều Du đang nghĩ gì, nghe vậy thì có chút ngạc nhiên: "Cô... cô biết sao?"
Kiều Du vốn không nên biết những chuyện này.
Cô không biết nên giải thích thế nào, đành phải tránh nặng tìm nhẹ, lẩm bẩm: "Tôi... cũng mới biết gần đây thôi."
Thấy cô không muốn trả lời, Trình Tư Niên cũng không hỏi thêm nữa: "Thôi được rồi, nếu cô đã biết thì tôi cũng không nói nhiều nữa. Những chuyện này đều do cậu ấy làm, hình như lúc đó cô không thích cậu ấy nên cậu ấy mới không dám nói với cô."
Trình Tư Niên im lặng, Kiều Du cũng không lên tiếng.
Một lúc lâu sau, Trình Tư Niên phá vỡ sự im lặng, do dự hỏi: "Cô... định làm thế nào?"
Sau khi hỏi xong, Trình Tư Niên cảm thấy vô cùng hối hận. Còn cần phải hỏi sao, làm gì có cô gái nào chấp nhận một người tâm lý biến thái như vậy làm bạn trai mình chứ.
Trình Tư Niên nhớ đến ánh mắt vui mừng của Giang Trạm mỗi khi nhìn bức ảnh của Kiều Du, nhịn không được lên tiếng cầu xin: "Kiều Du, coi như tôi cầu xin cô, đợi cậu ấy đón sinh nhật xong rồi hãy đi. Cậu ấy quá khổ rồi, cô coi như thương hại cậu ấy được không?"
Kiều Du im lặng đứng dậy, đi về phía cửa phòng làm việc: "Tôi sẽ không thương hại anh ấy."
Hắn ta đã sớm đoán được rồi.
Trình Tư Niên nhắm mắt lại, trong lòng thầm xin lỗi Giang Trạm.
Kiều Du nhìn vẻ mặt đau khổ của hắn ta, cố nhịn cười, nghiêm túc nói: "Sau này nhớ gọi tôi là chị dâu, đừng vô lễ gọi thẳng tên tôi như vậy." Nói xong, cô quay người rời đi.
Trình Tư Niên nghe xong câu này, lập tức mở mắt ra, thấy Kiều Du rời đi thì bật dậy khỏi ghế, chạy đến bên cửa, hét lớn: "Chị dâu đi chậm thôi, lần sau lại đến chơi nhé!"
Kiều Du nghe hắn ta gọi như vậy thì bước đi có chút loạng choạng, ngẩng đầu thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, mặt cô đỏ lên, vội chạy ra khỏi bệnh viện.
Sao cô có thể thương hại anh chứ, anh vốn không cần bất kỳ sự thương hại nào hết.
Từ nay về sau, cô chỉ yêu mình anh thôi.
Kiều Du ra khỏi bệnh viện, không vội về nhà mà lái xe đến trung tâm thương mại. Sau khi lén lút mua một chiếc váy trong cửa hàng đồ lót, cô xách túi trở về biệt thự nhà họ Giang. Sáng nay cô còn đang do dự không biết nên tặng quà sinh nhật gì cho Giang Trạm, nhưng bây giờ đã nghĩ ra rồi.
Người giúp việc nhà họ Giang sẽ rời khỏi nhà chính sau tám giờ tối, Kiều Du lặng lẽ đợi họ đi hết, khóa cửa chính, tiếp tục tích trữ nước nóng.
Thời gian tích nước rất lâu, Kiều Du không muốn lãng phí nên quyết định vừa tích nước vừa vẽ sơ đồ đường đi.
Kiều Du đặt báo thức, cứ ba mươi phút lại reo một lần. Trong thời gian chờ nước đầy, cô lấy tất cả bản đồ các tỉnh thành của Hoa Hạ ra, dựa vào trí nhớ, đánh dấu vị trí các căn cứ dành cho người sống sót ở kiếp trước, vạch ra lộ trình cụ thể.
Sau ngày tận thế, mặc dù nhiều sinh vật bị đột biến nhưng phần lớn tập tính của chúng sẽ không thay đổi nhiều so với trước đây. Giống như con người không thể sống dưới đáy biển, các sinh vật khác dù có bị đột biến thì vẫn sẽ giữ lại được các tập tính vốn có của nó.
Trước ngày tận thế, không ai muốn đụng đến biển cả và bóng tối, huống chi là trong ngày tận thế đầy rẫy nguy hiểm. Vì vậy, không đi những nơi có nhiều đường thủy, không đi những nơi có nhiều đường hầm, đây là hai nguyên tắc gần như mặc định của mỗi người sau ngày tận thế.
Tuân theo hai nguyên tắc này, Kiều Du nhanh chóng vạch ra lộ trình đến các căn cứ lớn. Để phòng ngừa bất trắc, cô đã lập ra hơn hai lộ trình dự phòng cho mỗi căn cứ. Sau đó, dựa theo mỗi lộ trình, cô đánh dấu trọng điểm tất cả những nơi liên quan đến làng mạc, trạm xăng, trung tâm thương mại, nhà máy nước và nhà máy chế biến thực phẩm.
Đây là công trình lớn, Kiều Du phải làm việc cật lực cả đêm mới đánh dấu xong bản đồ.
Cô sắp xếp tất cả bản đồ, đóng thành tập, hài lòng cất vào không gian.
Qua một đêm, bể chứa đã đầy 120 thùng. Thấy trời dần sáng, Kiều Du tạm ngưng việc tích nước, xuống lầu mở cửa rồi trở về phòng ngủ.
Cô ngủ một mạch đến trưa, khi thức dậy, ánh sáng bên ngoài đã dần trở lại bình thường nhưng điện thoại vẫn không dùng được.
Kiều Du xuống lầu ăn vội bữa trưa rồi lại lên lầu tích nước. Cô vừa tích nước vừa tập thể dục, dù sao bây giờ chẳng làm được gì, tranh thủ lúc nước còn dùng được, tích càng nhiều càng tốt.
Cô không dám dừng lại, phải khiến bản thân bận rộn để không bị chìm vào nỗi nhớ vô tận.
Ngày mai cô có thể gặp Giang Trạm rồi.
Hai ngày nay, Kiều Du đều dựa vào suy nghĩ này để xoa dịu nỗi nhớ trong lòng.
Cô chưa bao giờ nhớ nhung một người nhiều đến vậy, ngay cả khi vừa tái sinh, cô vẫn có thể kiềm chế được sự thôi thúc muốn gặp Giang Trạm. Nhưng bây giờ, chỉ mới hai ngày mà cô đã cảm thấy như hai năm, cực kỳ mong muốn được gặp anh.
Khoảng chín giờ tối, cuối cùng cũng có điện.
Kiều Du dùng máy photocopy sao lại bản đồ lộ trình đã sắp xếp ngày hôm qua thành mười bản, cất hết vào không gian, như vậy nếu chẳng may làm mất thì vẫn còn bản sao lưu.
Bể chứa đã đầy gần 400 thùng, Kiều Du quyết định tối nay sẽ đi ngủ sớm, ngày mai Giang Trạm về, vừa khéo là sinh nhật anh.
Trình Tư Niên nói, từ khi ba Giang Trạm mất, anh chưa từng đón sinh nhật thêm lần nào nữa. Nhưng sinh nhật năm nay, Kiều Du muốn ở bên anh, muốn tạo cho anh bất ngờ.
Sáng hôm sau, Kiều Du dậy từ rất sớm, lái xe đến tiệm bánh kem. Nhưng khi đến nơi cô mới phát hiện ra, đã lâu không ăn bánh kem, cô quên mất là phải đặt trước.
Kiều Du đứng trong tiệm bánh kem, vừa chờ thợ làm bánh, vừa tự trách mình sao lại ngốc nghếch như vậy.
Kiều Du cầm điện thoại lên xem, vẫn chưa liên lạc được.